Mình 27 tuổi, là tài xế, không đẹp trai nhưng mình làm ra tiền. Mình có ô tô riêng và một căn nhà do mình tự làm nên. Nhưng mọi thứ sẽ rất hoàn hảo nếu không phải người yêu mình là người quá ghê gớm. Em hơn mình ở chỗ có học thức, em cũng dễ thương nên cũng có người theo đuổi. Đàn ông tính hay ghen là bình thường, ra đường có cô này cô kia là chuyện khó tránh khỏi miễn sao không mang hậu quả về nhà là được. Nhưng người yêu mình thì khác,em rất dữ dằn và nóng tính, em ghen với những mối quan hệ của tôi. Quen nhau 3 năm, tôi cố gắng làm mọi thứ vung đắp gia đình tương lai, cũng chưa yêu cầu em bỏ ra thứ gì vì lương em chỉ bằng 1/5 lương tôi.
Nhưng cái gì cũng có giá của nó thôi, tôi làm ra tiền thì những người con gái khác phải bu quanh, phải công nhận sau lưng em tôi cũng từng qua lại với vài người nhưng không đến nỗi gây hậu quả gì. Em biết, em chửi bới, khóc lóc. Đến tết năm nay, tôi vô tình gặp một người trong đám cưới bạn, cô ấy có chồng và hai con nhưng nói chuyện rất ngọt ngào, tôi chủ động xin số làm quen, và cái gì đến cũng đã đến, sau vài lần cà phê biết tôi có điều kiện, cô ta chủ động ngã vào lòng tôi.
Cảm giác khác với khi bên người yêu rất nhiều, tôi chia tay người yêu, đắm chìm trong cái hạnh phúc vụng trộm của mình. Rồi chán chê, tôi đá cô nhân tình có chồng kia về với người yêu, một phần vì em phát hiện, một phần vì chẳng ai hiểu tôi hơn em nhưng vẫn cố duy trì mức quan hệ bạn tình với cô kia. Em khóc, em trách móc, tôi có an ủi nhưng thấy những giọt nước mắt sao thừa thãi. Vì nếu không phải quen em lâu, tôi là mối tình đầu của em thì chả cần thương cảm vậy. Bởi nếu em không bướng, không nóng thì tôi có cần đi cặp bên ngoài không trong khi mọi lần chơi bời tôi vẫn về với em.
Quả thật với người yêu tôi chưa từng mua sắm cho em thứ gì, vì sau này làm vợ thành thói quen sẽ đòi hỏi nhưng với cô nhân tình kia tôi mua sắm tất cả. Thời gian đó, em tìm bạn bè tôi nhờ khuyên tôi, nhưng bạn bè tôi đứng về phía tôi còn nói những điều không tốt về em. Em im lặng cố chịu đựng, đó là điều tôi chán nhất ở em. Có lần em bắt gặp tôi nhắn tin cho cô kia liền nói thẳng với cô kia đừng phiền tôi, tôi bênh vực cô kia liền đánh em mấy tát. Em bỏ về nhưng thẫn thờ không nói năng gì. Thà em mắng chửi đằng này em im lặng. Tôi tìm đến nhà gặp em, em cũng im lặng, tối đó mất bình tĩnh tối lại đánh, lại chửi em bằng những lời lẽ thô tục trước nhà em. Sau đó tôi xin lỗi nhưng em với gia đình em không nghe, thậm chí không gặp tôi.
Tôi biết bản thân sai khi nóng tính đánh em nhưng tình cảm tôi dành cho em là thật. Tôi thường hay tâm sự với bạn bè về tính xấu của em nhưng tôi bảo vệ em khi nghe bạn bè tôi nói xấu em, tôi chỉ muốn em sửa đổi. Tôi không muốn mất em, vì 3 năm bên nhau,lúc hoạn nạn chỉ có em bên tôi, lúc tôi nghèo cũng chỉ có em và cô nhân tình kia chỉ là vui chơi qua đường vì người ta đã có chồng và chẳng thể tiến xa.
Lỗi đâu phải do mình tôi, cũng một phần do em hay ghen, nóng tính, bạn tôi cũng cặp bồ nhưng vợ nó chỉ im lặng không nói gì, vậy mà em cứ gào, cứ khóc làm tôi chán, tôi đau đầu. Tôi không muốn mất em, và nếu như em chịu quay về thì tôi nên làm gì để rèn tính bướng bỉnh của em đây?
Vũ Bảo – Dear.vn