in

Ngoại tình… bất ngờ không thể lường trước!

4 tháng sau cái ngày chồng Minh biết chuyện cô và Thắng, tức là cái tết thứ 2 gia đình li tán, và tổng cộng là gần 3 năm từ khi Minh đọc được cái tin nhắn khiến cô nghi ngờ chồng ngoại tình, 2 người chính thức ra tòa li dị. Ngày gặp nhau ở tòa, Minh và chồng không nhìn nhau bằng ánh mắt thù hằn nữa, mà có cái gì đó vấn vương. Họ nói chuyện với nhau khá từ tốn và chân tình.

-Dạo này anh sống sao rồi?

Đây là lần đầu tiên Minh hỏi về cuộc sống của chồng kể từ khi anh chuyển tới sống ở nhà Q.A. Bản thân cô trước đó không muốn quan tâm tới, vì cô thấy quá đau lòng mỗi khi nghĩ về họ, cô chưa thấy lòng mình đủ thanh thản hay vị tha để có thể hỏi anh một câu tử tế. Nhưng hôm nay thì khác, vì trước đó 3 tháng, anh đã có cuộc nói chuyện thực sư cởi mở với cô.
– Em có oán hận anh không?
– Có, rất nhiều.
– Em có thể tha thứ cho anh không?
– Có, nhưng là không thể nếu muốn trở lại như xưa.
– Uh, anh xin lỗi, anh thực sự dã làm em khổ rất nhiều. – Khổ thì em chịu được, nhưng ấm ức thì không anh ạ.
– Anh biết, sống với người gia trưởng sĩ diện như anh, em phải chịu nhiều ấm ức.
– Không phải nhiều, mà là quá nhiều đấy, anh biết không?
– Uh…… Tính gia trưởng đã ăn vào máu anh rồi, cha anh, ông anh, chú anh đều như thế, và anh sống trong môi trường đó từ bé. Đã cố gắng lắm, nhưng anh vẫn không thay đổi được. Mà em thì ngày càng mạnh mẽ, độc lập và tự tin, khiến cho người chồng như anh cảm thấy thực sự thua kém. Chúng mình đã sống bên nhau thực sự không hòa hợp em ạ.
– Dù em có cố gắng thế nào, thì cũng chỉ là đàn bà thôi,cũng yếu mềm lắm, sao anh không quảng đại để che chở cho em?
– Anh cũng cố gắng lắm, nhưng em biết rồi đấy, anh học hành không tới nơi tới chốn, khả năng sách vở thì kém, anh chỉ biết dựa vào sự tháo vát xã hội để kiếm tiền thôi, mà công việc của anh thì không bền, nay có thể thắng, mai có thể bại ngay. Nếu đi làm thuê thì chẳng ai thuê anh, mà đứng ra làm chủ thì khả năng có hạn, nếu dịch vụ của anh bão hòa, thì sẽ vô cùng khó khăn.
– ………..
– Còn em, em được ăn học tử tế, công việc thì ổn định, lại rất đam mê sách vở học hỏi. Em thì cứ tiến lên, còn anh thấy mình ngày một thụt lùi. Chúng ta đã rất xa nhau.
– Em từng yêu anh vì anh có tham vọng, có chí tiến thủ, và chăm chỉ. Bây giờ chúng đi đâu hết rồi?
– …………
– Anh có nghĩ là mình đã ngủ quên trên chiến thắng không? Khi đã có một gia đình nhỏ,một căn nhà nhỏ, một văn phòng nhỏ, một khoản tiền nhỏ, anh nghĩ thế là đủ, và quên đi mình đã vất vả thế nào để có nó phải không?
– ….. có lẽ thế……..
– ………
– ………
– Anh biết em và các con cũng cần anh, nhưng không có anh, mẹ con em vẫn sống tốt. QA và bé D.Huyền cần anh hơn, hai mẹ con cô ấy sẽ không xoay sở được nếu không có anh? Q.A không được mạnh mẽ và lí trí như em. Anh thực sự đã làm em và cô ấy đau khổ. Anh….
– Thôi, đừng kể lỗi ra để dằn vặt mình nữa. Quan trọng là bây giờ anh tính sao?
– Chúng mình li hôn nhé.
– ………..

Trước đấy, cô đã đâm đơn lên tòa xin li hôn rồi, chỉ còn chờ tòa giải quyết,một phần vì cô muốn níu kéo cái cảm giác là “chưa li hôn hẳn” với anh, một phần vì bố mẹ cô nhất quyết đòi phải tranh chấp tài sản, nên dây dưa mãi. Đến khi anh đã đồng ý chuyển nhượng căn nhà cho cô, thì cô giấu bố mẹ chuyển tiền cho anh vay, vẫn cứ để bố mẹ cô cứ đinh ninh là còn tranh chấp, thế nên cái đơn li hôn cứ mắc ở đó. Bây giờ, anh đề nghị cô thế này, tức là anh muốn cô thuận tình li hôn để có thể giải quyết nhanh chóng. Cái lời đề nghị của anh nghe nhẹ như một cơn gió thoảng, nhưng lại là một khối đá lớn đè nén lên trái tim cô lúc đó. Vậy là anh đã lựa chọn dứt khoát, không còn “vì con cái”, hay “;không bỏ vợ bỏ con”, hay ít ra là còn tí tranh chấp tài sản hoặc vấn vương tình cảm với cô. Rốt cuộc thì Anh đã chọn là một người đàn ông che chở cho QA, chứ không phải là mẹ con cô. Minh buồn lắm, tủi thân nhiều lắm, cảm giác thất bại ê chề lắm. Cái con người cứ tỏ ra lí trí, kiêu hãnh, bất cần ấy, khi nghe người mình từng yêu từng là chồng đề nghị chia tay thì lại vô cùng hụt hẫng, chênh vênh. Cảm giác có cái gì bóp nghẹt lấy lồng ngực, và cô không thể thốt ra được lời nào.

Hôm nay đây, khi tòa đã cho cô cái chứng nhận là độc thân rồi, là tự do rồi, thì cô lại chẳng thấy vui hơn tí nào. Cô vốn hay hoài niệm, cái thời khắc hạnh phúc thật nhiều của quá khứ cứ luôn khiến cô lưu luyến, dù rằng cái con người trước mặt cô bây giờ không còn khiến cô nể phục tôn trọng nữa , thì cô vẫn muốn kéo lấy cái quá khứ với anh ta. Muốn anh ta lại một lần nữa thật cao thượng, thật hiểu đời, để nhẹ nhàng chỉ bảo dạy dỗ và nâng niu cô, lại cho cô là nữ hoàng. Nhưng cả anh và cô đều không thể níu kéo quá khứ mãi được, phải chấp nhận hiện tại rằng 2 người không còn là một nửa hoàn hảo của nhau nữa. Sống với nhau là phải yêu cả cái hay lẫn cái dở của đối phuơng, nhưng khi đối phương đứng ở một tần số khác, con đường khác rồi, có muốn yêu cũng khó.

Anh đã về bên QA, đã quyết định sống một cách đàng hoàng để Minh “còn có thể tôn trọng”, để các con cô sau này không coi thường bố chúng. Bố mẹ chúng không hòa thuận, không thể ở bên nhau mãi mãi, thì phải chia tay thôi, nhưng anh vẫn là bố chúng, và chúng vẫn là con của anh, vẫn cần có niềm tự hào dành cho bố. Q.A đã nhắn tin cảm ơn và đồng thời là xin lỗi cô, nhờ cô mà anh tu tỉnh lại để không hắt hủi mẹ con cô ấy. Minh không thấy quá đau khổ khi chính cô lại làm chồng và bồ gần gũi nhau hơn, nhưng cũng chẳng lấy làm vui vẻ hãnh diện gì với cái việc chồng cô nghe lời cô nói mà hiểu ra cần phải tử tế hơn. Nhưng cô chấp nhận việc mất chồng, chấp nhận là để cả 3 người không phải kéo dài sự thù hận và đau khổ thêm nữa, để các con cô và các con anh sau này có thể nhìn mặt nhau. Chỉ mình cô là đêm đêm khóc thầm vì tủi thân tủi phận. Đấy, ngày xưa chính anh yêu cô vì cái tính không tranh giành của ai cái gì, thì bây giờ chính cái tính ấy lại cho cô trở thành bà mẹ đơn thân, còn các con cô thì phải sống xa bố…

Bấm NEXT để xem tiếp…

3.8/5 - (28 bình chọn)
Người giỏi và bọn... dở hơi khác nhau thế nào? 2

Người giỏi và bọn… dở hơi khác nhau thế nào?

Tâm đắc với những điều cha nhắn nhủ với con gái 3

Tâm đắc với những điều cha nhắn nhủ với con gái