in

Ngoại tình… bất ngờ không thể lường trước!

Nửa đêm dậy pha sữa cho con gái, Minh nhìn thấy đt của chồng để ở phòng khách sáng đèn với dòng tin nhắn mà đọc xong cô chẳng hiểu gì.Đêm qua anh lại đi “tiếp khách” đến gần 1h đêm mới thấy mở cửa về, chắc là cũng say lướt khướt đến mức ko vào ngó con gái mà sang ngủ với con trai luôn. Rõ ràng chồng cô không đọc nổi chữ “father” thì làm sao lại có người nhắn tin toàn bằng tiếng Anh cho anh được nhỉ. Số điện thoại ấy không lưu tên. Pha sữa xong, Minh ấn vào nút home và đọc lại tn một lần nữa,với trình độ tiếng anh kha khá của mình, cô ghi nhớ nó dễ dàng, nhưng ý nghĩa của nó thì cô thực sự không hiểu hết.

Hôm sau đến công ty, Minh search google cụm từ mà hôm qua mình đọc được. Hóa ra đó là một sản phẩm mĩ phẩm làm đẹp da. Con người đơn giản tới mức không dùng 1 thỏi son môi như cô thì quả thật không thể biết được Estee Lauder là cái gì. Tìm hiểu thêm chút nữa, cô biết được giá tiền của sản phẩm đó, không hề rẻ so với mức thu nhập của cô. Ngồi ngẩn một lúc, Minh tự vỗ vào đầu mình:

– Quên mất không lưu số điện thoại lại rồi.

Chuyện đó cũng sẽ đi vào quên lãng nếu như 1 tuần sau, Minh không liếc nhìn đt chồng khi anh dang chat Viber với một ai đó, và thấy hình ảnh chai Serum mà mình search trên mạng hôm nào. Cô thực sự thắc mắc: Tại sao anh lại quan tâm đến mỹ phẩm của phụ nữ. Anh không hề cảnh giác, vì lần nào cô phàn nàn rằng về nhà là anh cầm đt, không chịu chơi với con, thì anh đều nói đang buôn bán ô tô cũ trên mạng, phải cập nhật thường xuyên, đang làm việc chứ không phải chơi. Chỉ cần anh nói thế thôi là cô sẽ im lặng và không quan tâm nữa. Hôm nay, Minh chợt nhận ra: “Phải chăng mình đã quá vô tâm?”

Đêm hôm đó, Minh đã làm cái việc mà cô cho là xâm phạm quyền sống riêng tư: xem điện thoại của chồng. Rất tiếc, chẳng còn gì hay ho để cô xem cả. Mọi thứ cô thừng nhìn thấy, từng đọc được, chồng cô đã xóa sạch sẽ. Cô ngồi ngoài phòng khách, trong bóng tối, với cái lạnh se se của tháng 10 Hà Nội, co suy nghĩ nhiều điều về bản thân và về chồng cô. Giật mình khi con gái dậy tìm mẹ, Minh vội vàng cất mọi suy nghĩ và lại lục tục đi pha sữa.

Sáng hôm sau, Minh gọi điện đến cty xin sếp nghỉ 1 ngày. Quá nhiều lần Minh xin nghỉ vì con ốm, nến sếp của cô đồng ý ngay mà không cần hỏi lí do. Tính Minh rất lì lợm, cô không bao giờ để những suy nghĩ tiêu cực chiến thắng mình, cũng không bao giờ để mình yếu đuối trước bất cứ hoàn cảnh nào. Nhưng lần này, cô thấy mình cần tĩnh tâm suy nghĩ nhiều điều. Gọi điện cho cô bạn thân nhất dưới tận HP, Minh hẹn hôm nay sẽ để con ở nhà cho bà Nội và bắt xe xuống đó chơi hẳn một ngày. Cô bắt Hà phải xin nghỉ việc để ở nhà tiếp mình. Chưa bao giờ thấy Minh vô lí như thế, nên Hà cũng khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ rằng bạn mình có chuyện gì đó gấp gáp nên mới làm như vậy nên cô cũng đồng ý.

Đón Minh ở ga, Hà đưa thẳng cô về nhà bố mẹ đẻ cho tiện đàn đúm. Chồng Hà làm ở cảng theo ca, hôm nay anh làm ca đêm nên cũng có mặt ở nhà. Hai đứa con trai của Hà cũng được cho nghỉ học. Ngồi trên xe máy, Hà hỏi:

– Có chuyện gì mà tự dưng anh dở chứng thế.

(Hà hơn Minh 1 tuổi, nhưng thấp bé hơn nên bị bắt gọi Minh bằng Anh từ hồi học đại học)

– Chẳng có chuyện gì cả, tự dưng muốn đi chơi thôi.
– Trên HN thiếu chỗ chơi à mà phải mò xuống đây?
– Chẳng nghĩ ra được là đi chơi với ai cả.
– Chồng anh đâu?
– Dính vào ông í suốt mấy năm rồi, muốn xuống ngoại tình với em được ko?
– Đồ dở hơi.

Hai đứa phá lên cười.Minh chợt nhớ da diết cái ngày Hà và Minh cùng cưỡi con xe cũ kĩ, hỏng ống bô, kêu phành phạch đi học mà không biết ngượng. Cái ngày ấy cô cũng đơn giản như bây giờ, chỉ có điều hôm nay lòng cô chẳng hiểu sao nặng trĩu. Không khi của thành phố miền biền có chút gì đó trong lành, man mát, dễ chịu. Tháng 10 quả là tháng giao mùa cực kì khó chịu với trẻ nhỏ, nhưng với người lớn nó lại lãng mạng và rất thi vị.

Vợ chồng Hà tiếp đón Minh bằng món bề bề hấp sả và bún riêu. Minh vào bếp cùng Hà phụ chồng và chiêm ngưỡng tài nấu ăn của trai Hải Phòng. Hai đứa con trai của Hà thì tự do chạy nhảy hò hét cùng với các bạn trong xóm, thỉnh thoảng lại chạy vào mách lẻo đủ thứ chuyện. Lâu lâu không gặp người bạn tri kỉ ấy, Minh thấy mải mê buôn bán đủ thứ chuyện vớ vẩn linh tinh mà quên luôn nỗi buồn vô định hình mà cô đang vướng phải. Nhưng vô tình trong bữa ăn, chứng kiến cảnh chồng Hà tỉ mẩn bóc vỏ từng con bề bề cho vợ, rồi quay ra trêu ghẹo hai đứa con, Minh chợt hiểu ra một điều: gia đình cô đang thiếu gia vị này, gia vị của sự quây quần. Lâu nay, Minh cứ thoải mái để việc anh anh làm, việc tôi tôi làm. Mỗi bữa ăn là một trận chiến giục giã anh con trai lớn, rồi nịnh nọt cô con gái nhỏ, nhiều lúc thêm cả đòn roi nữa. Hai đứa con của Hà không to béo, nhưng nhìn kìa, chúng đang nở những nụ cười thật sự mãn nguyện và thoải mái cùng với bố mẹ. Có phải Minh đã quá cầu toàn, quá nghiêm khắc và quá vô tâm?

Chia tay bạn rồi, ngồi trên tàu nhìn ra ngoài, Minh chẳng suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy sự hối tiếc, một cảm giác mất mát và sợ hãi cứ ùa đến. Tự bao giờ, cô lại để những ý nghĩ tiêu cực xâm lấn mình thế này. Không biết có phải do gió tạt vào mắt hay không, nhưng những giọt nước long lanh mặn chát đã lăn dài trên má cô. Minh không nức nở, chỉ im lặng cho nước mắt rơi, và thấy nỗi lòng nhẹ vơi dần đi theo những giọt nước ấy. Cô cũng chẳng buồn để ý đến người ngồi bên cạnh xem họ có thấy kì lạ và tò mò khi cô khóc hay không. Đến lúc mệt quá, cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Bấm NEXT để xem tiếp…

3.8/5 - (28 bình chọn)
Người giỏi và bọn... dở hơi khác nhau thế nào? 2

Người giỏi và bọn… dở hơi khác nhau thế nào?

Tâm đắc với những điều cha nhắn nhủ với con gái 3

Tâm đắc với những điều cha nhắn nhủ với con gái