in

Ngoại tình… bất ngờ không thể lường trước!

Miu con bị ho từ mấy hôm nay, Minh đã cho uống thuốc rồi mà vẫn không đỡ, đêm qua lại ho dữ dỗi và nôn trớ suốt khiến cô cả đêm không dám đặt con nằm xuống, cứ hết ngồi lại xuống võng, cô định đợi sáng ra sẽ đưa con đi viện. Mải mê với con mà cô quên mất là có hẹn đi ăn sáng với Thắng nên không gọi lại cho đến khi nghe thấy tiếng chuông ddt của anh:

– Em chuẩn bị xong chưa anh qua đón nhé?
– Hôm nay em không đi được rồi, Miu bị ốm, em đang sx cho con đi viện
– Thế có ai đưa đi không?
– Anh trai em đi công tác, mà em không tự tin lái xe , nên em gọi taxi vậy.
– Thế thì ở yên đấy, anh qua đón.
– Thôi…….

Chưa kịp nói thì Thắng đã cúp máy. Minh thực sự không muốn Thắng phải lo lắng cho công việc riêng của cô, vì cô và anh dù sao cũng chưa xác định gì cả, cô không muốn mắc nợ anh. Ngay từ đầu, cô đã thỏa thuận với anh rằng nếu muốn duy trì mối quan hệ này thì phải: không quà cáp, không công khai, không làm điều đối phương chưa đồng ý và không can dự vào việc riêng cá nhân của nhau. Cho con đi viện một mình quen rồi, cô cũng không muốn gọi cho chồng, trừ khi là bệnh trọng. Nhà bố mẹ có xe ô tô, nhưng chỉ mỗi anh trai biết đi, cô cũng biết lái rồi nhưng không tự tin khi đi một mình, vậy thì taxi là giải pháp tốt nhất. Phải biết là sao khi anh lại nhiệt tình như vậy? Thôi, chỉ là đưa con đi viện thôi mà, cũng không có gì to tát, cứ để anh giúp một lần cũng không phải là mắc nợ gì lớn lao. Nghĩ thế nên Minh an tâm chuẩn bị đồ đạc vào ba lô, mặc quần áo cho con, rồi ngồi đợi anh tới.

Thắng đỗ xe ngoài đường , rồi đi bộ vào tận nhà đón hai mẹ con. Anh sốt sắng bế Miu và không quên hỏi xem ai đưa Sóc đi học rồi. Ngồi trong xe, thấy Minh lo lắng mỗi khi Miu gồng mình lên ho, Thắng trấn an:

-Anh đã gọi điện cho người quen ở khoa khám tự nguyện A rồi, đến đó không phải chờ lâu đâu, em đừng lo.
-Em sợ con bị viêm xuống phế quản hoặc phổi mất rồi í.
-Như thế liệu có phải nằm viện không?
-Nếu xuống phổi thì có đấy.
-Con bị ho lâu chưa?
– Cũng mấy hôm rồi.
-Sao không đưa đi viện sớm hơn?
-Mấy bữa chỉ ho bình thường thôi, em hấp hẹ với đường phèn cho uống, như mọi khi là khỏi đấy, nhưng chắc thời tiết lạnh quá, đêm qua con ho không ngủ được.

Xoa xoa lên đầu Miu, anh nhẹ nhàng nựng con bé:

-Miu ngoan, sẽ nhanh khỏi bệnh thôi, mẹ Minh cứ yên tâm nhờ.

Đến nơi, anh gửi xe, rồi nhất định đòi bế Miu vào tận nơi, nhờ người quen để khám luôn, Minh chỉ việc lẽo đẽo theo anh hoặc ngồi chờ kết quả. Cô cũng không hiểu tại sao một người chưa lấy vợ, chưa có con bao giờ mà lại tháo vát như thế. Rất may Miu mới chỉ bị viêm họng và chớm viêm phế quản thôi, chưa xuống phổi, nên được kê đơn thuốc về nhà uống. Minh thở phào nhẹ nhõm, cô rất sợ cảnh con nằm viện, mẹ cũng nằm viện chăm con luôn, vô cùng mệt mỏi. Trên đường về, Minh trách anh:

-Anh làm thế này là chiều em quá đấy, sẽ sinh hư. Em cũng tự cho con đi khám được mà, mất công anh nghỉ việc.
– Anh biết em rất tự lập, không có anh em vẫn làm tốt. Nhưng em đang có anh cơ mà, hãy để anh chia sẻ với em.
– Anh có thê chia sẻ với em được mãi đâu……….
– ……………

Minh nói với giọng trầm buồn, mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa xe ô tô, cô suy nghĩ mông lung lắm. Miu và Sóc là con của cô và chồng, Thắng có yêu cô tới mấy, thì việc gánh vác trách nhiệm cùng cô chăm sóc hai con là điều vô lí với anh. Cô không muốn bây giờ anh ân cần quan tâm mẹ con cô như vậy, mà một ngày kia không còn được như thế nữa, cô sẽ trở nên hụt hẫng, yếu đuối vô cùng. Cô nên tập xác định là một mình cô phải gánh vác nuôi dạy hai đứa con, cô cần phải tự lập mọi việc cần thiết, kể cả là vai trò của người bố.

Vì mệt quá nên bé Miu ngủ ngay trên xe ô tô, Thắng kêu Minh mở cửa, để anh bế bé vào cho con khỏi thức giấc. Minh định sẽ nấu cháo cho con ăn , uống thuốc rồi chiều gửi sang nhà ông bà ngoại để đi làm. Đặt Miu ngủ ngay ngắn trên giường rồi, Thắng xuống bếp phụ Minh chuẩn bị đồ ăn, gọi là bữa sang hay bữa trưa cũng được, vì cả 2 đều chưa ăn gì từ sang tới giờ. Minh đang lúi húi làm salat, thấy anh xắn tay áo thì vội vàng giục anh rửa mặt mũi chân tay cho tỉnh táo rồi ngồi nghỉ ngơi đi, một lát nữa thôi sẽ có món bánh mì ốp la. Thắng nhất quyết không nghe:

-Em làm nốt salat đi, để anh rán trứng cho
– Đã bảo để em làm mà.
-Em sợ anh không biết làm á?
– Không phải, chỉ là……
– Ngoan nào……

Thắng ôm lấy eo Minh từ phía sau, cúi xuống hôn lên má cô, giọng anh không thể ngọt ngào hơn :

-Cô cứ là như là mẹ tôi í, người thì bé mà bướng bỉnh. Anh không muốn chỉ nhận sự chăm sóc của em hay ngược lại. Anh muốn chúng ta cùng chăm sóc nhau, được không em?
– Em……….
– Thôi nào, lo làm nốt món này đi. Anh sẽ ốp trứng, em chuẩn bị mà mắt tròn mắt dẹt đi, đấy là món tủ của anh suốt mấy năm học ở Pháp đấy.
– Xì…….

Minh không cự cãi nữa, cô mỉm cười nhìn anh điêu luyện với cái chảo, rồi cười nịnh bợ khi anh ốp trứng còn tròn và đẹp mắt hơn cô thật. Công việc cũng chẳng có gì nặng nhọc cả, nhưng sao cô thấy hạnh phúc thế khi hai người đứng cạnh nhau trong cùng một gian bếp, cười nói true đùa nhau, đút cho nhau nếm món mình làm, rồi tấm tắc khen cứ như thể món salat chính là món bít tết vậy. (quên cả việc bé Miu ốm nằm trên tầng, he he). Cuộc sống, cần lắm một sự sẻ chia ấm áp như thế đấy. !!!!!!!!!!!!!!!!

Bấm NEXT để xem tiếp…

3.8/5 - (28 bình chọn)
Người giỏi và bọn... dở hơi khác nhau thế nào? 2

Người giỏi và bọn… dở hơi khác nhau thế nào?

Tâm đắc với những điều cha nhắn nhủ với con gái 3

Tâm đắc với những điều cha nhắn nhủ với con gái