in

Cô gái ơi, giữa dòng đời này ai sẽ người sợ nhìn thấy em buồn nhất?

Cô gái ơi, giữa dòng đời này ai sẽ người sợ nhìn thấy em buồn nhất?
Cô gái ơi, giữa dòng đời này ai sẽ người sợ nhìn thấy em buồn nhất?

Vẫn là em, cô gái ngày nào giờ sắp tròn hăm ba.

Vẫn là em, cô gái có đôi mắt tròn xoe hay cười.

Vẫn là em, cô gái có đôi môi nhỏ chúm chím xinh xinh.

Ấy vậy mà….

Cô gái ấy ơi, sao mới hăm ba tuổi thôi mà em nhìn như một bà cô già khó tính thế. Tự lúc nào em cau có với những chuyện vặt vãnh xung quanh. Tự lúc nào con số 23 nhỏ kia trở nên lớn lao so với em thế?

Cô gái ấy ơi, nỗi buồn nào khiến đôi mắt tròn hay cười vướng sầu thế kia. Ơ kìa, nơi khóe mắt sao cứ cay cay mỗi đêm về, lý trí chắc lại đi vắng mỗi khi ấy mất rồi, em nhỉ?

Và, điều gì khiến em chỉ dùng những màu son đậm tô điểm lên trên đôi môi kia, chỉ để nhìn chững chạc và lạnh lùng hơn? Sao mỗi lúc ra đường lại thấy môi em đậm màu buồn đến thế, em không biết hay giả vờ không biết, nó không hợp với em tí nào đâu.

Em hay nhìn xa xăm khi một mình, em hay cắm phone và nằm lười một góc, hay để mưa rơi ướt áo khi làm về. Những điều ấy em có thích làm lắm không em?

Không hẳn là em buồn vì điều gì đâu, phải không em? Chỉ là đôi khi vu vơ vì vài điều bất chợt ùa về khi thấy cái nắm tay siết chặt của hai con người xa lạ trên phố, đôi khi đi qua vài góc đường quen, vài quán khi xưa hay ngồi… Người ta bảo đó chẳng phải là buồn đâu, là cô đơn đấy.

Vì cô đơn nên tự huyễn hoặc mình buồn vì người xưa cũ.
Vì cô đơn lâu dần nên em che giấu đi sự mềm yếu trong em bằng hình ảnh một cô gái lạnh lùng và bất cần, em chọn cho mình một lối đi nào ấy, lối đi tự làm mình phải mạnh mẽ hơn xưa.

Cô gái ơi, có những người đến rồi sẽ đi, việc ở lại hay không là lựa chọn của người ấy. Đừng buồn nếu tay đã rời, chân đã bước. Đừng bận tâm rằng người ấy có sợ em buồn hay không.

Em à, giữa dòng đời này ai sẽ sợ em buồn, sợ nhìn thấy em yếu mềm, sợ nhìn thấy em khóc. Là em, chính em, trước tiên phải là chính em đã em nhé. Giữa dòng đời hối hả này, mỗi con đường em chọn đi chính là duyên trời định. Biết đâu vào một ngày đẹp trời em sẽ gặp được kẻ mua nỗi buồn chỉ để vứt đi…

Võ – Dear.vn

4/5 - (1 bình chọn)
23 tuổi, chẳng có gì ngoài nỗi buồn và sự vô vọng đến tận cùng

23 tuổi, chẳng có gì ngoài nỗi buồn và sự vô vọng đến tận cùng

Rồi sẽ có một ngày… em nhận ra đã đến lúc mình nên buông

Rồi sẽ có một ngày… em nhận ra đã đến lúc mình nên buông