in

Tiếc nuối một cơn mưa

Tiếc nuối một cơn mưa 1

Dear.vn – Nếu như lúc này, mưa nặng hạt hơn và gió cũng mạnh hơn, thì có lẽ em, sẽ chẳng màng điều gì nữa mà òa khóc.

“Nếu như em phải rời xa anh, hãy cho em yên lặng anh nhé.

Em sợ mình sẽ khóc, em sợ anh biết rằng người buồn nhất… chính là em”.

Bên ngoài trời đang mưa phải không anh? Sao em lại không nghe thấy tiếng mưa rơi hay tiếng gió gào? Em chỉ thấy đèn đường nhòe dần cùng với sự yên tĩnh đáng sợ. Em đưa tay lau đi những giọt nước lăn dài trên má, cố lau đi những ký ức, cố xóa nhòa những nỗi đau và thầm thì: “Chỉ khóc hôm nay nữa thôi”.

Cuộc sống vốn dĩ mặc định, nếu ta không bước chắc chắn sẽ lùi”, và tình yêu cũng không ngoại lệ. Em từng nghe qua đâu đó câu này nhưng rồi cho qua vì nghĩ sẽ chẳng bao giờ liên quan đến mình. Nhưng rồi, bây giờ chính em ngậm ngùi nhận ra, thật vậy!

Em chưa từng biết cảm giác đi dạo công viên một mình, chưa từng thấy lạnh hay sợ sệt khi đi qua những đoạn đường vắng, và cả việc lau muỗng nĩa trước khi ăn em cũng chưa làm cho mình. Đơn giản là vì lúc đó cuộc sống của em còn có anh…

Em không còn nhớ rõ, cũng không biết khi nào và vì sao mà chúng mình xa nhau? Em chỉ biết rằng…chính em, hiện tại, và những bước chân dường như không nhấc nổi. Em nghe mỗi một bài, cũng chẳng nhớ nỗi tựa, chỉ biết hát mỗi câu “Vì em biết một ngày nào đó không thể bên anh, không thể nhìn ngắm nụ cười và được ôm anh”.

Hôm nay trời lạnh hơn mọi khi, hay….trời đã bắt đầu vào đông? Em mặc nhiều áo lắm, những cái áo len anh tặng em, em còn giữ và nhớ như in: “Khi nào thấy lạnh, em mặc áo này nhe, hơi ấm của anh anh đã mang vào đó hết rồi”. Anh luôn như vậy, chỉ khi nào anh thật sự buồn hay mệt mỏi, thì mới thôi không ghẹo em, còn không thì em không thể nào nhịn cười được khi bên anh. Anh nói “em đẹp nhất là khi em cười,” từ đó… em rất hay cười, nhưng lâu rồi, em không còn biết thế nào là cười, không muốn cười và cũng chẳng có gì khiến em phải cười cả.

Trước kia, trên đường đi làm về, em thích đi con đường ngang qua các studio, nhìn ngắm những bộ cánh lộng lẫy dành cho những người hạnh phúc nhất, em mỉm cười và thầm nghĩ “khoác nó lên người chắc em cũng xinh lắm!”. Hôm nay, em thẩn thờ đi ngang qua một cửa hàng, dừng lại và nhìn ngấm những bộ váy cưới khiến con người ta không thể rời mắt được. Em nhìn thấy cả cô dâu, chú rể và cả nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của họ nữa. Em quay ngay đi và “em an ủi chính em – đâu đó cũng có hạnh phúc, và em cũng từng hạnh phúc!”.

Sài Gòn luôn với gắn những cơn mưa đầu mùa…

Em vẫn thích những cơn mưa bất chợt, đôi khi làm mình ướt mèm đi, lạnh lắm nhưng không hiểu sao em vẫn rất thích. Từ khi có anh, mưa đến em chỉ được ngắm qua cửa sổ thôi, anh cứ lo em sẽ bệnh. Anh hỏi em: “Sao lại thích mưa đến vậy?”, em nói vì “thích là thích thôi và không có lý do”.

Đến hôm nay em mới biết tại sao em lại thích mưa? Nếu như lúc này, mưa nặng hạt hơn và gió cũng mạnh hơn, thì có lẽ em, sẽ chẳng màng điều gì nữa mà òa khóc. Chỉ khi đi dưới mưa em mới có thể là em, em mới được khóc thật to, khóc cho những uất nghẹn trong lòng em bấy nay được vơi đi, em có thể khóc mà không ai biết, không ai nhìn thấy được sự đau đớn trong em.

Đèn đường chớp tắt, em không thấy rõ nữa, mọi thứ nhòe đi, đôi chân em bắt đầu chệnh choạng… Tiếng xe rất gần bên em và có một nguồn sáng lạ thường chiếu vào em, tiếp đến là tiếng còi xe inh ỏi, một tiếng thắng xe rất gấp. Những giọt mưa vẫn rơi lên mắt em, môi em, rơi lên khắp người em… Em nằm đấy và nhìn anh cười với em…

Rate this post
Yêu là mù quáng, nhưng không mù quáng thì đâu phải yêu 2

Yêu là mù quáng, nhưng không mù quáng thì đâu phải yêu

Vì yêu anh nên em sẽ cố thay đổi cái bản tính trẻ con ấy... 3

Vì yêu anh nên em sẽ cố thay đổi cái bản tính trẻ con ấy…