in

Cần bao nhiêu can đảm để nói nhớ một người?

Cần bao nhiêu can đảm để nói nhớ một người?
Cần bao nhiêu can đảm để nói nhớ một người?

Cô đứng bần thần trước quầy siêu thị, nhìn loại bánh quy anh thích và thầm nghĩ: “Nếu là trước kia, cô sẽ mua một gói để trong ngăn bàn làm việc của anh. Vì anh vẫn thường mải làm quên cả ăn mà”.

Mỗi lần đi mua đồ qua quầy bán nước hoa, cô lại nán lại kiếm cớ ngắm nghía, đi một vòng, cô lại đứng trước quầy nước hoa nam, chọn đúng mùi nước hoa anh dùng, và đương nhiên, cô sẽ không kìm được lòng mở lọ nước hoa đó, để nhớ lại mùi hương của anh.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, máy nghe nhạc của cô bật lại những bản nhạc mà anh và cô thường nghe cùng nhau, và cứ thế ru cô vào giấc ngủ.

Mỗi khi gặp bạn bè cũ của hai người, trong cuộc trò chuyện, cô đều chăm chú lắng nghe xem có ai đó vô tình nhắc đến anh, giờ này anh ra sao rồi, có khi nào anh nhắc đến cô trong những câu chuyện với bạn bè.

Mỗi ngày, cô đều nhớ đến anh, theo những cách riêng cô chọn. Ngày anh lẳng lặng rời xa cô, hình như chỉ có mình anh là đi, còn tất cả những điều thuộc về anh, vẫn ở lại, lì lợm trong trái tim cô. Cô vẫn lặng lẽ quan tâm và theo dõi anh từ xa, mặc dù từ ngày ấy, cô chưa một lần nhắn tin cho anh. Bạn bè hỏi: “Mày vẫn nhớ anh ấy sao?”

– Ừ
– Thế sao mày không nhắn tin cho anh ấy?
– Có cần thiết không?

Phải vậy không nhỉ? Có nhất thiết phải nói cho một người rằng chúng ta đã nhớ họ nhiều như thế nào? Người ấy biết rồi thì sao? Liệu họ có nhớ chúng ta hay đã lãng quên từ lâu rồi?

Nỗi nhớ thật sự rất đáng sợ. Nó dai dẳng và ám ảnh chúng ta mỗi ngày. Dù hàng nghìn lần chúng ta dặn lòng phải quên, nhưng nỗi nhớ vẫn cứ đeo bám như khiêu khích rằng, thực ra chúng ta chẳng hề mạnh mẽ như chúng ta tưởng. Nhiều khi tôi tự hỏi, tại sao chúng ta có thể nhớ một người lâu đến như thế? Có khi thời gian họ xa ta, đã dài hơn cả quãng thời gian từng ở bên nhau, vậy mà chúng ta vẫn nhớ rõ mồn một từng kỷ niệm như vừa mới hôm qua. Nhưng rồi, chúng ta nhận ra, ký ức mãi chỉ ở lại trong ký ức, và con người của ngày hôm qua sẽ mãi mãi không quay trở về. Và thật buồn, vì chúng ta nhớ họ biết bao.

Khi một người nhắn tin cho người yêu cũ: “Anh nhớ em” hay “em nhớ anh”, tôi nghĩ, câu nói ấy chính là lời nói bất lực nhất. Nó có nghĩa là, họ đã cố quên, nhưng họ không làm được. Nó có nghĩa là, giây phút ấy, họ đã vứt hết cái tôi, sĩ diện, để lộ ra sự yếu đuối nhất cho đối phương, dù biết là có khi chẳng hề được đáp lại.

Bạn tôi, trong cơn say, đã không kìm lòng khóc nức nở và nhắn tin cho người yêu cũ: “Em nhớ anh. Anh đọc xong không cần trả lời đâu, vì em chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng thôi”. Tin nhắn ấy thật buồn, và xót xa. Phải gồng mình chịu đựng cô đơn bao lâu, phải tự mình lau nước mắt trước khi đi ngủ bao đêm, phải đấu tranh giữa lí trí và cảm xúc bao ngày, mới có thể đủ can đảm để thốt lên câu nói ấy. Chắc hẳn, sau tin nhắn ấy, bạn tôi vẫn sẽ khóc, và cô đơn, có khi bạn sẽ hối hận vì giây phút yếu đuối không làm chủ được chính mình. Nhưng rồi, bạn sẽ thanh thản, vì ít nhất trái tim còn biết nhớ, nghĩa là còn biết yêu và rung động.

Chẳng phải ai cũng đủ dũng cảm để thốt lên câu nói ấy. Người ta thường chọn giữ lại nỗi nhớ cho riêng mình. Vì họ sợ, nói ra rồi người ấy vẫn chẳng quay về, vậy cũng có ích chi? Hoặc là họ sợ, trong phút yếu lòng nói ra câu ấy, họ lại chẳng thể mạnh mẽ như bấy lâu nay vẫn cố tỏ ra. Và rồi họ lại chẳng thể đành lòng từ bỏ thứ tình cảm mà họ đã biết từ lâu đã chẳng dành cho bản thân mình. Giá mà một lần, dám đối diện với cảm xúc thật của chính mình, có thể gào lên với người ấy, “em đã rất nhớ anh” hay “anh chưa một ngày quên em”, thì sẽ nhẹ lòng biết bao.

Vậy thì, cần bao nhiêu can đảm để chúng ta có thể nói với một người, rằng chúng ta đã nhớ họ nhiều như thế nào?

Thanh Thủy – Dear.vn

 

4.5/5 - (2 bình chọn)
Ai rồi cũng sẽ cưới nhầm người phải không?

Ai rồi cũng sẽ cưới nhầm người phải không?

Giá như hồi đó bớt vô tâm, thì có lẽ đã không đánh mất nhau mãi mãi

Giá như hồi đó bớt vô tâm, thì có lẽ đã không đánh mất nhau mãi mãi