22h45, Tại phòng cấp cứu…!! Đang nằm trên giường chờ kết quả chụp citi, đầu và chân đau rát ê ẩm, tôi miên man nghĩ chắc không sao đâu, trong lòng pha chút cho lắng. Bỗng cô y tá chạy lại vỗ vỗ vai: “chị ơi, chị ổn không..? Chị có thể ra ghế ngoài ngồi đợi nhường giường cho bệnh nhân không..?!”
Ngồi dậy bước chân xuống giường, tôi cố gắng tìm đôi dép thì 1 chiếc giường được 3-4 người đẩy lao ầm ầm về phía tôi. Phản xạ tự nhiên, tôi không kịp lấy dép, nhẩy lò cò để tránh. Cô y tá đẩy chiếc giường cũ tôi nằm ra phía góc phòng, nhảy ngang qua chiếc giường mọi người đẩy vào, tôi thấy 1 bác khoảng hơn 50 tuổi nằm đó bất tỉnh, môi thâm tím, người đầy mồ hôi. Trong đầu thầm nghĩ chắc bác này lại say rượu ngã… Cô y tá lay người “bác ơi bác, bác tỉnh dậy đi”….
Nhảy ra đến phòng ngoài ngồi được xuống ghế thì 2 bác sĩ hớt hải chạy vào hỏi “có ca cấp cứu vừa đưa vào đúng không?”. Tôi nhìn theo qua cánh cửa mờ ảo của căn phòng cấp cứu, 5-6 người quây quanh dùng máy ép tim ép thật mạnh, người bác bật lên như cái lò xo…bỗng người gai lên, tôi không dám nhìn theo nữa và nhảy lò cò ra dãy ghế chờ ở sảnh ngoài.
Lại cái tính viển vông ngồi nghĩ miên man được 2 phút, 1 chị tóc ngắn chạy vào kéo tôi về thực tại.
- Bố tôi đâu, bố tôi đâu, cho tôi vào.
- Chị hãy bình tĩnh để bác sĩ làm việc, một anh y tá chặn lại.
- Đấy là bố tôi anh biết không, sao không cho tôi vào??
Chị oà lên khóc như 1 đứa trẻ và ngồi sụp xuống… Bác sĩ đi ra nói với chị “hãy bình tĩnh, ông vào đây tim đã ngừng đập, phổi đã ngừng thở rồi. Các bác sĩ đang cố gắng hết sức cứu người, hy vọng chỉ khoảng 1%, chị hãy báo cho người nhà đi…” Chị bịt tai quát lên: “tôi không muốn nghe…”
5 phút sau, 1 người con gái mặc váy vàng chạy đến cửa ném chiếc mũ bảo hiểm lại rồi lao vào sảnh – Bố đâu, bố làm sao , như nào rồi..??
Chị tóc ngắn bật khóc tu tu và nói trong tiếng khóc: “bác sĩ bảo báo cho người nhà đi, tao không muốn bố chết đâu” rồi chị lại khóc to lên vang cả sảnh bệnh viện.
“Nín, nín ngay, không được khóc” – chị váy vàng mặt đanh lại quát lên chỉ tay vào mặt chị. Tiếng khóc dần được cất đi… (khi đó chị ngồi cách tôi có 1 người).
Người bác sĩ lúc nãy lại đi ra, lần này bác nói với giọng rất khẽ: “Ông không qua được rồi, gia đình cân nhắc đưa ông về nhà hay thế nào…?”. Chị đứng dậy, đi ra phía cuối sảnh cầm điện thoại lên:
“Bà ơi, bố cháu chết rồi…!” 2 cô gái ôm nhau khóc ở góc phòng… tiếng nấc đến nghẹn lòng!
Từ đầu đến cuối, tôi cứ lặng lẽ quan sát và… lặng người, bất giác khoé mắt cũng cay cay. Dù đó không phải người thân của tôi, nhưng chứng kiến những người con ấy khóc trong bất lực, tôi chợt nghĩ cuộc sống này đúng thật vô thường. Mấy phút trước vẫn sống vui vẻ đó, mà mấy phút sau đã là cuộc chia ly mãi mãi…
Chúng ta vẫn hay chỉ sống theo thói quen, thoả mãn cái nhu cầu bản thân mà ít khi nghĩ đến việc chăm sóc hay giữ gìn sức khoẻ đúng cách. Bác đã mất vì chủ quan, đi tắm rồi vào phòng máy lạnh ngồi uống cốc bia cho mát. Và rồi… cái thói quen đáp ứng sự thoả mãn nhu cầu ấy đã khiến bác ra đi vì chứng “ĐỘT QUỴ”.
Hàng ngày báo đài vẫn đưa ra bao lời cảnh tỉnh, biết bao trường hợp thanh niên khoẻ mạnh cũng đã chết vì đột quỵ… Biết là thế đấy, nhưng vẫn rất nhiều người bỏ ngoài tai. Vì sao? Vì sao thế???
Tôi thì nghĩ trên đời này, sức khoẻ là cái thứ quý giá nhất mà không gì đánh đổi được. Nghĩ đến tai nạn ngã xe, tôi thấy mình may mắn vô cùng….. may mắn vì tôi vẫn được khoẻ mạnh để trở về nhà..!!
Lê Ngọc | coocxe.com