Dự sinh của con là ngày 16/1 , trùng với ngày sinh của bà ngoại. Mẹ thật mong chờ, vì nếu con cùng ngày sinh với bà thì con sẽ ẩn tuổi bà, thật tuyệt. Tuần thứ 35, bụng mẹ đã to như sắp đẻ, nhưng vẫn cao vút, vì con nhất quyết không chịu quay đầu. Mọi sự chuẩn bị xem video và tập thở tập rặn đẻ của mẹ thế là đi tong, dọn chỗ cho tâm thế sẵn sàng lên bàn mổ. Bác sĩ bảo, thà cứ xác định thế, càng yên tâm không phải lo đau đẻ. Tưởng hay…
Mẹ thường xuyên khó thở, ngồi làm việc mà hồng hộc hít oxi như sắp hết hơi. Cuối cùng, mẹ đành xin nghỉ thai sản sớm 1 tháng. Ngày đầu tiên nghỉ sinh, mẹ nghĩ thế là sẽ được ngủ nướng đã đời rồi, phải tranh thủ quãng thời gian vàng ngọc này. Thế nhưng, đời không như là mơ, bắt đầu từ ngày hôm ấy chẳng đêm nào mẹ ngủ được, cứ chập chờn, giật mình vì khó thở, vì những cơn đau xương chậu, đau thắt lưng đến ê ẩm.
Mẹ phải ngủ ngồi, gật gù trên chiếc ghế lười, mẹ không nhớ được có bao đêm ngủ được sâu vài tiếng. Mẹ quyết định về ngoại nghỉ ngơi, chờ tới lúc đi đẻ.
Ngày giáng sinh, đi siêu âm viện tư cạnh nhà, bác sĩ phát hiện dây rốn của con bị xoắn lò xo, các nút xoắn rất mau, nguy cơ có thể đứt dây rốn. Mẹ lại tức tốc vào viện Bưu điện kiểm tra kĩ hơn, siêu âm mạch não rốn, ơn giời, mọi thứ vẫn ổn định.
Mẹ mang một nửa đồ dự sinh sang ông bà ngoại, định rằng nghỉ Tết dương lịch xong thì sẽ về lấy nốt để chờ đi đẻ. Đêm 1/1, mẹ thức trắng không thể ngủ được, cứ đi ra đi vào nhà vệ sinh, bố con thì vẫn ngáy tích cực. Lần thứ 3 vào nhà vệ sinh:
Ôi máu cá…
Như vậy nghĩa là sao, máu cá thì sẽ thế nào, hàng loạt câu hỏi ùa đến. Mẹ lại hì hục lên mạng tìm hiểu máu cá thì bao giờ sẽ sinh? Hôm nay mới là mùng 1, con mới 37 tuần 4 ngày. Sớm vậy sao? Giờ là nửa đêm, phải làm gì đây?
Mẹ dựng bố dậy hỏi, đương nhiên, bố con chẳng biết như thế nghĩa là gì, bố bảo mẹ ngủ đi, sáng sớm bố về lấy hồ sơ rồi đi khám. Mẹ lại tiếp tục ngồi, tu một đêm hết 6 hộp sữa Fami, và cứ ra vào nhà vệ sinh đều đặn…
5h sáng, bố về nhà lấy hồ sơ của mẹ, còn mẹ tắm gội kĩ càng, dự cảm mách mẹ nên làm thế lúc này. 6h bố quay lại đón, định bụng bố mẹ làm bát bún thang rồi lên đường chưa muộn, thì bỗng bụng mẹ nhâm nhẩm đau, cơn đau giống như khi đến tháng ấy. Mẹ bảo bố, đau bụng rồi, giờ sao?
Thì thôi đi luôn đi chứ sao, bố mẹ bắt taxi vào viện, tay không, chẳng mang gì ngoài tập giấy tờ. Ngồi trên xe, cơn đau vẫn nhâm nhẩm nhè nhẹ, mẹ cố giấu đi sự lo lắng, linh cảm càng rõ rệt hơn, hôm nay con sẽ ra đời.
Đến bệnh viện, gặp chị bác sĩ đã hẹn trước, mẹ lên bàn kiểm tra. Lần đầu tiên biết thế nào là kiểm tra độ mở, nguyên bàn tay bác sĩ thọc vào cửa mình, đau điếng, sâu hoắm, tất cả chỉ diễn ra trong 1 nốt nhạc. Mẹ chảy máu, bác sĩ phán “mở 4 phân, chuyển dạ rồi”.
Sao đã mở tận 4 phân nhanh vậy!? Thậm chí chẳng có một cơn gò nào cả. Nếu đẻ thường, chắc hẳn đây sẽ là tín hiệu đáng mừng, dấu hiệu dễ đẻ. Nhưng với mẹ thì ngược lại, con nằm ngôi ngược, tràng hoa 1 vòng, dây rốn xoắn, không thể đẻ thường được.
Mẹ được thông báo nhanh chóng đi mổ, bác sĩ thụt thuốc, phát bộ đồ túp lều lý tưởng. Mẹ bước ra khỏi phòng khám sau tất cả những công đoạn đó, trong ánh mắt trợn tròn của bố, bố không tin được là mẹ sẽ đẻ luôn lúc này. Bác sĩ phát tờ giấy ghi những đồ cần mang vào ngay, và bố mẹ đi tay không, chẳng mang theo thứ gì.
Mẹ biết chắc lúc đó bố con cuống lắm, gọi điện toán loạn khắp nơi, gọi cả chú của con đến, mang tiền, mang tất cả những gì có thể vào vì bố chẳng biết bây giờ cần gì cả.
Mẹ được đẩy xe lăn vào phòng mổ, tâm thế thật sẵn sàng, phòng mổ rộng, và lạnh lắm. Mẹ cố lắm mới chèo được lên bàn, tụt chân váy ra, xấu hổ chết đi được, mà thôi kệ, đi đẻ rồi ai chẳng như ai.
Bác sĩ đo đạc, rồi xoay lưng mẹ nằm nghiêng, co quắp lưng lại hết mức, bác sĩ gây tê tủy sống bắt đầu làm việc. Mẹ chẳng biết trên mạng clip thủ thuật gây tê trông ghê thế nào, nhưng có lẽ bác sĩ mát tay, mẹ thấy thật êm ái. Bác sĩ chỉ ném chân mẹ 2 phát là mẹ đã chẳng còn cảm thấy gì nữa. Hai tay mẹ dang ra, bên truyền nước, bên đo huyết áp, mũi thở oxi, màn che trước mặt.
Gần như ngay lập tức sau khi nằm ổn định, bác sĩ bắt đầu rạch nhát dao đầu tiên lên bụng mẹ, mẹ cảm nhận được hết, nhưng không thấy đau, giống như bị tê chân vậy. Bác sĩ chèo lên, ấn, rồi nhồi, rồi thúc, giằng co như nhào bột trên bụng mẹ. Mẹ chỉ biết chờ đợi, chị y tá liên tục hỏi có cảm thấy khó chịu chỗ nào không. Trong một khoảnh khắc, máu bắn lên áo bác sĩ, bắn cả lên mặt mẹ, dây rốn của con đứt, hậu quả của chứng xoắn dây rốn đã nhìn thấy một tuần trước đó. Tim mẹ đập thình thịch, bác sĩ chấn an mẹ và tiêm thứ gì đó vào ống truyền.
“9h25, 9h25 nhé”
Yên lặng, thế nghĩa là gì nhỉ? Như đáp lại thắc mắc của mẹ, con ‘ẹ ẹ’ lên 2 tiếng rồi lại im bặt. Sao kì vậy, chỉ có thế thôi hả??? Bác sĩ mang con đi mất, cuộc chiến còn lại chỉ có mẹ và bác sĩ dọn dẹp hiện trường.
Sau cuộc phẫu thuật chừng 45 phút, các bác sĩ mỗi người một tay, quăng mẹ huỵch từ giường sang xe, mẹ được đưa về phòng hậu phẫu. Có tới 2 chiếc chăn rất nặng được đắp lên người mẹ, vậy mà mẹ vẫn thấy rét run, tác dụng phụ của thuốc gây tê. Cơn buồn ngủ ập đến, mẹ đã có một giấc ngủ tuyệt nhất trong đời, trước khi thuốc tê hết tác dụng.
Giây phút bắt đầu cảm nhận được chân động đậy, thì ngay lập tức, toàn thân đau như hàng trăm vết dao cắt. Cái đau đến quá nhanh, quá đột ngột, mẹ chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Mẹ kêu đau, y tá đút cho mẹ 1 viên giảm đau, và ấn lên bụng kiểm tra tử cung, không thể tin được bụng mẹ có thể cứng và đau đến thế, đau khủng khiếp, chừng tới 20 giây mẹ không thở nổi. Thế nhưng mẹ đã không biết, cái đau ấy mới chỉ là bắt đầu.
Mẹ được về phòng sau hơn 4 tiếng dài đằng đẵng chờ đợi ở phòng hậu phẫu, lần đầu tiên được nhìn rõ con, bé xíu, tròn xoe. Nhìn kìa, con ngủ say, mặt thản nhiên như không sau quãng thời gian hoành hành trong bụng mẹ. Thấy ghét không…
Cơn ác mộng thực sự đến vào buổi tối đầu tiên sau sinh, bà ngoại đã về, bố con đi ra ngoài, chỉ còn mỗi bà nội chăm mẹ. Mẹ lên cơn co dạ con, khi mà thuốc giảm đau trước đó hình như còn chưa hết thời gian tác dụng, bụng mẹ bềnh lên, co thắt dữ dội, và khác với cơn đau đẻ mà mẹ đã nghe nói, cơn co không có dấu hiệu ngừng lại, nó cứ liên tục bồi cơn sau lên cơn trước, ồ ạt như sóng.
Người mẹ lạnh toát, chân tay tím tái, nước mắt cứ giàn giụa chảy ướt 2 bên gối. Kêu gào lúc này hình như quá nghịch lý, đẻ xong rồi còn kêu, trong phòng còn có trẻ sơ sinh đang say ngủ.
Mẹ nghiến răng, tay túm chặt thành giường, vừa rên rỉ vừa khóc. Bà nội cuống lên, đi ra đi vào tìm bác sĩ mà không thấy ai, lại không biết gọi điện thoại thế nào cả.
Đến khi mẹ đau không thở nổi nữa, bà mới tìm được y tá chạy vào, con bé trẻ măng, nhìn mẹ rồi nói “làm gì mà đau đến thế”, không vướng cơn đau nghẹn thở, chắc mẹ sẽ ba máu sáu cơn rồi đấy.
Bố con về, thấy mẹ đau, xót mẹ bố tức tốc chạy đi tìm bác sĩ trực lên, bác sĩ tiêm cho mẹ mũi giảm đau toàn thân, bấy giờ mẹ mới dễ thở, người đơ ra, đầu óc như mất não.
Những ngày sau, mẹ bắt đầu tập đi, mỗi bước đi vết mổ co kéo đau buốt lên tận óc, chẳng biết làm sao để vượt qua được, mẹ chỉ khóc khóc và khóc. Nhìn con bé bỏng mà mẹ không bế được con quá 10 phút, mỗi lần cho con bú là một lần nén đau. Mẹ tự nhủ cố gắng nốt vài ngày, rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Sau 5 ngày nằm viện, mẹ con mình về nhà, mẹ vẫn chưa thể tự ngồi dậy được, không thể xoay người nằm nghiêng, và cũng không thể đứng thẳng. Vết mổ đang căng bụng mẹ ra, căng như một chiếc dây phơi quần áo vậy.
Mẹ phải nằm ngửa, chân kê trên một chiếc gối để giảm bớt sự căng tức. Thế nhưng càng những ngày sau, mẹ càng phải kê gối cao hơn mới thấy không bị căng vết mổ, và vẫn không thể xoay người nằm nghiêng được. Bác sĩ không biết mẹ như vậy là vì sao, chỉ biết bảo mẹ chắc từ từ tập sẽ được.
Ngày thứ 6, bố gọi y tá cắt chỉ cho mẹ, người ta không biết chỉ của mẹ không tự tiêu, nên cắt cụt 2 đầu, phần ở giữa vẫn để nguyên như vậy.
Ngày thứ 7, mẹ vẫn không thể đứng thẳng mà đi lại được, đau, căng tức, mẹ cầu nguyện trong cơn tuyệt vọng. Bố con bảo “mẹ chịu đau kém”.
Ngày thứ 8, trong lúc thay đồ, bỗng nhiên máu tươi ở đâu chảy ròng ròng dọc xuống chân mẹ, quá nhiều máu. Mẹ hoảng sợ, gọi bà ngoại “mẹ ơi cứu con, máu gì đây?” Bà ngoại thấm máu cho mẹ, thấm mãi thẫm mãi mà không hết, bà bảo mẹ bình tĩnh không sao, nhưng chắc chắn lúc đó bà cũng hoảng sợ lắm. Trong đầu mẹ đã nghĩ đến hiện tượng nguy hiểm nhất: Băng huyết.
Lại tức tốc nhập viện, lại cấp cứu, lại lên xe đẩy và trở lại với cái nơi mà mẹ đã quá sợ hãi. Bác sĩ kiểm tra và phát hiện máu tươi chảy ra chính là từ vết mổ của mẹ. Và ông bác sĩ trực khi đó đã phải lập tức rút sống chỉ mổ của mẹ ra vì chỉ đã bị cắt mất 2 bên đầu. Cái kìm lạnh toát đó rút đến đâu, mẹ hét lên đến đó, cô y tá không dám nhìn, quay mặt đi chỗ khác.Rất nhiều đầu chỉ nhỏ phải cắt ra, bác sĩ đành tiêm giảm đau toàn thân cho mẹ, vì công việc hẵng còn nhiều, sợ mẹ không chịu được đau. Máu vẫn tiếp tục chảy đẫm ga trải giường. Và vết mổ của mẹ buộc phải mở phanh.
Mẹ bị tụ máu, đó là lý do những ngày qua mẹ không thể nằm nghiêng, không thể duỗi chân thẳng, là lý do mẹ đau liên tục mà không ai biết tại sao, mẹ vừa bế con cho ti, vừa gồng mình nghiến răng chịu đựng. Bây giờ, mẹ phải bỏ con ở nhà, nằm ở đây, truyền 2 chai kháng sinh liều cao, điều đó có nghĩa là ít nhất 1 tuần tới mẹ sẽ không thể cho con sữa, khi mà con chỉ mới hơn 10 ngày tuổi. Những ai làm mẹ chắc sẽ hiểu được, nỗi đau đó cay đắng biết chừng nào…
Mẹ phải nằm rất lâu để điều trị, vết mổ mở phanh, hàng ngày bác sĩ phụ trách mổ cho mẹ vào làm thủ thuật để ngăn lại những chỗ chảy máu, điều mà đáng lẽ ra bác sĩ đó phải làm ngược lại.
Máu vẫn tụ, và tìm đường chảy ra ngoài, không có ngày nào váy của mẹ không thẫm máu. Bịt chỗ này không được, lại cắt chỉ ra, bịt chỗ khác. Đến nỗi, mẹ chẳng còn biết mình đã chịu đau đớn đến ngưỡng nào nữa. Cứ nghe đến tiếng gọi “vào phòng thủ thuật để thay băng nhé” là mẹ dựng tóc gáy vì ghê sợ.
Con phải vào viện cùng mẹ, nằm cạnh mẹ, đồng hành cùng mẹ suốt thời gian đó. Trong khi các bé sơ sinh khác bé tẹo, thì con luôn to nhất đội hình đi tắm.
Gần đến cuối năm, Tết nguyên đán cận kề, các bác sĩ y tá háo hức vui vẻ bàn tán chuyện nhận thưởng Tết, mẹ thì thậm chí còn chẳng biết thời tiết ở ngoài kia ra sao, gần một tháng nằm trong phòng bệnh, với vết mổ vẫn không ngừng rỉ máu.
Cuối cùng, việc phải làm là gây áp lực với bệnh viện, buộc họ tìm hướng điều trị khác cho mẹ. Bác sĩ trưởng khoa khi đó mới chịu ra mặt trực tiếp kiểm tra cho mẹ. Lại cắt chỉ ra, mạnh tay và dứt khoát. Bác sĩ trưởng khoa nói, đáng lẽ ra bị tụ máu, thì không thể bịt lại như vậy được, bịt lại là bưng bít nó ở bên trong, không bao giờ thoát. Quyết định cuối cùng của bác sĩ khiến mẹ gần như ngất xỉu: Mổ lại lần nữa.
Và lại căn phòng giải phẫu lạnh ngắt ấy, vẫn những thiết bị ấy, vẫn quy trình gây tê ấy, chỉ khác là, những háo hức ngày con ra đời đã chẳng còn. Mẹ phải xét nghiệm máu để đề phòng phải truyền máu cấp cứu, rất nhiều bác sĩ vây quanh hội ý.
Ca mổ chóng vánh, cục máu đông được lấy ra, máu đã không còn chảy nữa. Tết nguyên đán năm đó, mẹ đã phải về quê nội nhà chồng với một vết mổ không thể khâu, bác sĩ chỉ định đổ keo sinh học và để cho niêm mạc tự đầy lên. Một cái Tết cực kì buồn bã…
Trong thời gian đó, không ai nhận ra, mẹ đã có dấu hiệu trầm cảm. Mẹ ghét tất cả mọi người, không muốn ai bước vào phòng, không muốn ai hỏi han gì mẹ. Mẹ chỉ muốn ở trong phòng tối, không muốn ra ngoài, không muốn nhìn thấy ai, càng không muốn ai đụng vào con của mẹ.
Nhưng mẹ không thể nói ra, vì mẹ không biết tả nó là cảm giác gì, và tất nhiên, ai nghe nổi điều đó cơ chứ.
Ít nhất, cuộc chiến đi đẻ của mẹ đã kết thúc, ngày ra Hà Nội đi khám lại, bác sĩ vui mừng thông báo vết mổ của mẹ đã liền hẳn, chỉ còn 2mm nữa là hoàn toàn lành lặn. Mẹ thấy sung sướng vô cùng, vậy là mẹ đã có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc con, ôm con, bế con. Xét cho chùng, so với từng ấy những gì đã trải qua, thì dù thức đêm thức hôm chăm con đối với mẹ cũng không có gì vất vả nữa…
Quyên Nguyễn | coocxe.com