in

Kỷ niệm nào khiến bạn nhớ về ông nội, ông ngoại?

Kỷ niệm nào khiến bạn nhớ về ông nội, ông ngoại?
Kỷ niệm nào khiến bạn nhớ về ông nội, ông ngoại?

Khi tôi còn nhỏ, tôi đặc biệt thích đồ ăn vặt. Lúc đó, ông tôi đã già rồi. Ông mắc bệnh đau chân, đi lại rất bất tiện. Vậy mà vẫn một mình chống gậy đi đến gần ủy ban để mua cho tôi món ăn vặt yêu thích. Có một chuyện trong lúc nhỏ, tôi không biết đó là giấc mơ hay thực tế nữa. Vào một ngày, ông đi mua đồ ăn vặt cho tôi về, giẫm lên kính hay một thứ gì đó mà bị cứa vào da thịt, máu chảy rất nhiều nhưng tay vẫn cầm chặt cái túi nhỏ chật ních đồ ăn vặt bên trong. Giờ vô tình nghĩ lại cảm thấy như có hàng con dao đâm vào tim mình.

Một lần khác, khi tôi đến nhà đồng nghiệp của bố tôi, chơi với con của họ. Chơi chưa đủ thì trời đã tối. Tôi khóc lóc và không chịu về nhà. Sau khi kéo tôi về nhà, bố tôi đã rất giận dữ và đánh tôi. Đó là lần đầu tiên tôi bị bố đánh. Tôi khóc rất lớn, vẫn là ông nội giữ tôi bên mình và quở trách bố. Vào thời gian đó, hình như ông đã bị ung thư.

Ngày ông ra đi, tôi nhớ rất rõ. Đó có thể là ngày mà mãi sau này tôi không thể nào quên. Tôi đứng ở ngoài cửa, lén lút nhìn bố tôi trở về, một tay cầm lấy cặp kính còn tay kia nhẹ nhàng lau nước mắt… Tôi đi về phòng và khóa cửa lại. Mắt nhìn về phía cánh cửa, tôi biết rằng, vào năm bảy tuổi, tôi sẽ mất đi một người thân yêu của mình mãi mãi. Tôi cứ quỳ bên thành giường, úp mặt vào chăn và khóc đến khi thiếp đi.

Ông đã mất được 11 năm. Trong suốt những năm qua, tôi chưa bao giờ cảm thấy tình yêu của bà nội tôi và những suy nghĩ về ông là quá nặng nề hay đau khổ. Bà chưa bao giờ nhắc đến ông nội trước mặt chúng tôi. Cho đến ngày hôm nay, khi mở chiếc hộp dưới giường của bà, tôi phát hiện một bức ảnh inch mềm nhăn nheo đã cũ và phai màu. Đó là ảnh của ông nội tôi. Ah. Tôi biết mười một năm ông đi đối với bà không phải là diều dễ dàng gì, nó quá khó khăn. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được, thời gian không ngừng trôi, tuổi tác lớn dần, tôi sẽ thế nào khi tiếp tục mất đi những người thân yêu nhất? Quá tàn nhẫn. Thế nhưng ta không thể nào ngăn chặn thời gian, cái chết là một điều tất yếu không thể tránh khỏi. Tôi chỉ hy vọng tôi có thể ở bên cạnh bà lâu hơn một chút, ở với bố và mẹ tôi lâu hơn một chút. Khi còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, tôi đã từng thờ ơ, đã từng không kiên nhẫn ngồi cạnh bà trò chuyện, đã từng không kiên nhẫn nói vài lời với bố mẹ và bây giờ lớn lên mới hiểu bản thân đã bỏ qua đoạn thời gian quý giá như thế nào.

Người được yêu thích và đáng tin cậy nhất trên thế giới này là người trước mặt những người thân yêu của họ có thể từ bỏ tất cả mọi thứ và mở rộng lòng mình, bày tỏ sự bối rối, vứt đi móng vuốt, mặt nạ… bởi vì họ biết rằng người thân của họ sẽ luôn luôn bên cạnh và yêu thương họ. Cho dù bạn nghèo đói xấu xí hay mang trên mình xiềng xích xã hội, họ sẽ không từ bỏ tình yêu của họ dành cho bạn. Vậy nên không cần phải lo lắng một ngày nào đó họ sẽ không yêu thương bạn nữa. Hãy trân trọng thời gian và yêu người thân của mình nhiều hơn nhé.

Kinh Bac | coocxe.com

3.7/5 - (3 bình chọn)
Quỳnh búp bê... và câu chuyện gái ngành

Quỳnh búp bê… và câu chuyện gái ngành

Bạo lực ngôn từ... đùa cợt hay xỉ nhục?

Bạo lực ngôn từ… đùa cợt hay xỉ nhục?