Trầm cảm – “Đoá hoa của sự im lặng”.
Tôi viết về trầm cảm cũng khá nhiều, bởi lẽ trầm cảm bản thân cũng đã từng mắc phải. Có người sẻ chia, có người thì cười cợt.
Họ nói: “Đó đâu phải là trầm cảm, mày cứ làm quá!”
Có người tiêu cực hơn: “Đừng lấy trầm cảm làm lý do. Đừng đưa cái chết ra để doạ.”
Tôi không doạ. Bởi nhiều người như tôi cũng đã nghĩ đến cái chết, khi họ trầm cảm. Và họ đã làm điều đó thật.
Nhưng mỗi người sống một cuộc sống khác nhau. Ai không vượt qua được, họ sẽ chọn cái chết, là thứ dễ làm nhất. Còn ai may mắn, vẫn còn lý do phải sống. Họ sẽ không làm như vậy.
Nhưng thực sự, trầm cảm là thứ không hiện hữu trước mọi người, nó chỉ hiện hữu, khi bản thân người đó vượt qua được, hoặc bỏ cuộc giữa cuộc đời sóng gió. Để sống cuộc đời, không phụ thuộc ai, không là của ai, vì ai mà khổ đau, mà buồn tủi.
Khi bạn biết đến nó, thì mọi thứ đã rồi.
Vì nỗi đau đó là nỗi đau ẩn dấu bên trong, là trái tim cùng cực không lối thoát, là đường về hẹp lối không thể đi.
“Không sẻ chia. Chỉ lên án.”
Đó là thứ người ta vẫn thường làm.
“Chẳng động viên. Chỉ lên án.”
Họ nhìn vào mặt trái của xã hội, cái thiểu số khi người ta đưa trầm cảm ra làm lý do để lấy sự thương hại từ người khác.
Chúng tôi không có cần sự thương hại. Thứ chúng tôi cần là sự động viên, một ai đó bên cạnh để tựa đầu vào lúc chúng tôi yếu đuối. Đàn ông và đàn bà, nghĩ là khác nhau, mà khi yếu lòng thì ai cũng như ai.
Tóc tôi đã từng dài. Tôi từng sống với đam mê, như bao người mơ ước. Ngày tôi về, tôi cắt tóc ngắn.
Mẹ từng nói: “Cắt tóc ngắn đi, mẹ cho 30 triệu.”. Mà tôi không cắt.
Ngày tôi cắt tóc ngắn, về bố nhìn, bố cười. Bố gọi với xuống nhà: “Kìa mẹ, lên trả tiền cho con đi kìa.”
Tôi chỉ nói: “Bố đừng vui mừng, vì con đang không ổn, con trầm cảm.”
Bố tôi không cười nữa. Chỉ im lặng.
Đương nhiên, khi tôi nói ra được điều đó, tôi đã ổn hơn rất nhiều. Và khi tôi biết mình còn sống, tôi mới nói điều đó ra. Rồi gia đình tôi dành nhiều thời gian để nói chuyện với nhau hơn, tôi cũng đã bắt đầu sẻ chia nhiều thứ với gia đình hơn.
“Những thứ đã từng thân thiết ngoài kia, dần trở thành xã giao, lấy lệ.”
Trầm cảm ư. Trải qua rồi, người ta nói ra sao không quan trọng nữa, người ta lên án sao không quan trọng nữa. Vì ta sống cuộc đời cho chính ta. Họ bên ta, ta tôn trọng, nâng niu, họ xa ta, ta đơn giản rũ bỏ.
Trầm cảm cũng chỉ là cảm xúc tột cùng của cô đơn. Đừng phán xét nó! Nó cũng đẹp, nếu người ta không khắt khe với cuộc đời như cô đơn. Những thứ cảm xúc, không phải ai sống trên đời cũng có.
Và thật đó! Trầm cảm chỉ vì ta có thể yêu.
Đừng buồn vì ta có thể yêu, đừng khắt khe với nó như cách người đời khắt khe với ta.
Vị tha ta, vị tha cho chính cuộc đời mình.
Elvis Nguyễn – Dear.vn