in

Nếu bạn không tin có ma… thì đừng đọc bài viết này

Chương 21: Oan hồn

Em lùi một bước rồi đấm mạnh vào cánh cửa

RẦM!!!!

Tay em tê dại cánh cửa gỗ lim chắc nịch dường như không cảm nhận hết được lực từ cú đâm vừa rồi. thằng Thọ đang đẩy cửa lạinó quyết tâm không cho em vào.

“Mở cửa raaa!!” em quát nó trong thâm tâm em lúc này chỉ nghĩ nó đang gặp nguy hiểm vì cái mùi hương quen thuộc trong phòng nó phảng phất ra ngoài chính là mùi thơm từ chiếc túi nhung đỏ quái quỷ trong ví em. Em lấy đà đạp thật mạnh vào cửa, cánh cửa chưa kịp khóa chốt bật tung ra đập mạnh vào trán Thọ, nó ngã bật ra, dưới nhà mẹ nó hình như nghe thấy rồi

“Mày phá cái gì thế Thọ” Mẹ nó dưới lầu quát lên

Em nhanh chân lách người qua khoảng trổng bước nhanh vào phòng thằng Thọ đẩy cánh cửa nặng chịch rồi chốt lại

Từ ngày chơi với nó cách đây 2 năm đây là lần thứ hai em vào phòng nó em khẽ giật mình trên chiếc bàn độc mộc giữa phòng la liệt toàn những thứ cây và cỏ lạ được bện chặt với nhau một lọ đựng thứ nước đỏ sệt bốc mùi hôi tanh lờm vài ba cái túi nhung giống cái thứ trong ví em được xếp chồng lên nhau vuông vắn một góc bàn

Em đã hiểu được phần nào, nhưng em không thể hiểu những thứ trên bàn là gì và mục đích của thằng Thọ là gì. Nó ngồi bệt dưới sàn, hình như nó đang bấn loạn, miệng nó lẩm bẩm những từ mà em không thể nghe rõ

” thằng chó mày làm cái quái gì đây” Em ngồi xuống túm tóc nó rồi quát

“Không phải tại tao,tao không muốn” Nó run lên rồi lắp bắp

“Thế đây là cái không gì” em rút ví rồi lấy cái túi nhung đỏ đập mạnh xuống đất

“Cái hôm mày nói mày gặp thằng Quyết cái đêm mày nói mày vào nhà tao nhưng không có ai ở nhà rồi mày sang thằng Quyết thì mày gặp nó ngay đêm ấy tao đã mơ một giấc mơ tưởng chừng không tỉnh tao thấy mày búng tàn thuốc Đấy không phải mơ cái này là cái gì HẢ mày để vào phòng tao chiều tối hôm đấy đúng không, cái này là cái gì” em dường như sắp mất kiểm soát bỗng nó giằng tay em ra rồi đứng bật dậy.

“Ngải đấy” Nó nói lạnh tanh như một sự thật hiển nhiên và bắt buộc em phải chấp nhận.

“Ngải cái mày à mày đùa tao à thằng chó”

“Vì mày mà Quyết chết đấy Tuấn Anh mà không phải tại mày đấy là nhân quả đây là điều mà 26 năm về trước đáng lẽ đã được giải quyết nhưng ông ấy chưa muốn thế ông ấy muốn những người làm ông ấy lâm vào bức đường cùng phải cảm nhận đầy đủ nỗi đau của ông ấy”

“Mày nói nhảm cái quái gì vậy thọ”

“Thật sự khi mất đi một người bạn tao cũng không hề muốn tao cũng cứu mày mấy lần tao biết làm thế trái với đạo làm con nhưng nhưng tao không lỡ” mắt nó mở to, khuôn mặt nhợt nhạt miệng nó như thể vừa cười vừa khóc méo mó xiên xẹo

“Rốt cục cái không gì xảy ra với mày vậy, cái túi này là cái gì” em gằn giọng nhấn mạnh lần nữa muốn nó tập trung vào câu hỏi

Nó bắt đầu nói như thể một bài diễn văn đã được in sẵn trong trí óc nó vậy:

“26 năm trước Bố tao (Quý em xin phép được thuật lại câu truyện với giọng của người ngoài câu truyện. lược bỏ hết những đại từ xưng hô)

Cái năm mà trai tráng quanh vùng này hoàn thành nghĩa vụ cao đẹp với tổ quốc, trở về với gia đình, với bạn bè cái năm đường làng là những con đường đất mịn màng chạy quanh co theo vết chân của dân làng, vẫn còn nhưng bụi râm bụt, bụi khúc tần xanh mướt những khóm tre vườn trúc kẽo kẹt theo từng cơn gió chiều từng đám con nít chân trần chạy dông mỗi buổi hè nắng gắt (Quê em đẹp lắm) Quý trở về cuộc sống tràn đầy màu sắc đầy hương vị của lúa vàng trở lại với anh cũng giống bao thanh niên khác anh cũng có ước mơ, cũng có tình yêu của riêng mình nhưng chỉ duy nhất một điều chỉ mình anh biết và cảm nhận được.,đó là sau bao năm ở thao trường không hiểu vì một lí do gì mà anh có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể thấy, mất khoảng thời gian đầu chưa quen, anh còn thấy sợ chúng, trốn tránh chúng nhưng dần dà anh hiểu chúng và rút ra được nhiều điều. Bỗng anh trở thành thầy pháp trẻ của làng tự bao giờ nào là trấn yểm nào là cúng bái. nào là xoa dịu những vong hồn lẩn khuất, ma trẻ ma già những vong chết vì bạo bệnh trong cái thời mà thậm chí điện còn chưa chảy về tới mảnh đất này anh làm tất cả chỉ vì cái tâm nhiều lúc chính những điều mà người anh giúp đáng lẽ ra phải gánh chịu nhưng nó dội ngược lại chính anh

Một hôm anh vừa giúp một nhà bị vong nhập vào người chồng, người lao động chính trong nhà ông ấy một hôm đi làm đồng về, dưới cái nắng như thiêu như đốt về đến nhà vừa ngồi xuống đầu hè nghỉ ngơi thì ông ấy co rút rồi sùi bọt mép ai cũng nghĩ ông ấy bị cảm nắng, hay đơn thuần là đau ốm gì đó, người nhà cho ông ấy uống thuốc tự chế từ những cây những lá dại quanh vườn và dệ đường rồi ông ấy cũng đỡ nhưng ngay đêm hôm ấy đang ngủ thì vợ con ông ấy nghe tiếng lách cách nơi mái nhà cả nhà nhốn nháo dậy thì không thấy ông ấy đâu nửa làng thắp đuốc đi tìm thì thấy ông ấy ngồi lù lù trong bụi mây cuối làng cái đáng sợ là cả bụi mây chi chít những gai góc những cành mây quấn vào nhau chằng chịt nhưng lúc trai làng chặt hết nửa bui mây để lôi ông ấy ra thì trên người ông ấy không một vết xước hơn thế nữa phải gần chục thanh niên vạm vỡ trong cái tuổi bẻ gãy sừng trâu cũng phải vật vã mãi mới ghì được ông ấy rồi đưa về nhà

Anh Quý đang ngủ trong nhà thì thấy nhốn nháo cũng dậy xem cái thứ đập vào mắt anh là một hình thù quái dị. Một người không biết đàn ông hay đàn bà, mất nửa thân dưới đang ôm cứng lấy ông kia từ phía sau, mái khuân mặt của nó toát lên một màu đen thăm thẳm lạnh lẽo không cần biết có chuyện gì đang xảy ra nó vẫn ôm chặt lấy ông kia Quý nhận ra, đó là người của làng chết vì dãm phải bom sót thời chiến rồi với chút hiểu biết về. Vong hồn ma quỷ, anh làm vong kia phải xuất ra khỏi thân xác của người sống nó rú lên điên loạn vang vọng cả cõi dương gian

Mệt mỏi thất thểu sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn với người đàn ông bị quỷ bâu bám đó, anh rảo bước về nhà, căn nhà bé nhỏ tự tay anh đóng từng viên sỉ, trộn từng chút vôi, mà thành giờ là ba giờ sáng. Đang ngáp ngắn ngáp dài thì anh nghe tiếng kêu the thé khe khẽ nơi thành giếng góc sân (hồi xưa các cụ đào giếng sâu nhưng miệng giếng nông lắm các thím ạ) anh bước thật nhanh đến nơi thì hóa ra tiếng kêu khe khẽ đó vọng từ dưới giếng vọng lên anh cúi xuống nhìn thật kĩ, dưới giếng là một màu đen đặc quánh mặc cho trăng nay sáng vằng vặc rồi anh với tay lấy cái gầu nước ròng rọc, anh cứ nghĩ con mèo nhà nào bất cẩn nhảy lọt xuống giếng (phải vớt nó lên chứ để đây nó chết trong giếng thì tanh lòm) anh thả gầu xuống, gầu nước vừa chạm tới mặt nước dưới giếng thì anh thấy dây thừng khẽ rung lên, tiếng rên khe khẽ tắt hẳn mừng quýnh anh ra sức kéo gầu nước lên. nhưng quái lạ mèo chó gì nặng quá vậy gầu nước lên gần đến nơi chuẩn bị ra khỏi vùng tối đen như mực dưới ấy thì anh cúi gập hẳn người xuống ra sức kéo nhưng ôi thôi ánh trăng nhạt vừa đổ những tia sáng mờ ảo xuống thì anh thấy không phải mèo hay gì cả chính vong cách đây hơn một tiếng anh đánh đuổi khỏi thân xác ông bác cùng xóm nó đang bám lấy gầu nước đong đưa nó ré lên từng hồi tiếng kêu vang vọng trong thành giếng khiến anh ù tai hoa mắt anh trượt chân rồi ngã nhào xuống anh bị mắc chân vào dây thừng buộc vào gầu nước người làng kéo anh lên với một nửa mạng sống còn lay lắt

Thời gian qua dần anh tự học cách bảo vệ bản thân, anh sống khép kín hơn hẳn dường như anh tự ti với chiếc chân phải cà nhắc của mình sau đêm kinh hoàng dưới giếng rồi anh cũng yêu, cũng thương như bao người khác cô gái ngõ bên người con gái đẹp và thùy mị, trong lần sang làm lễ tạ thổ thần giúp nhà cô ấy thì anh đã yêu tự bao giờ nhưng cuộc đời không bao giờ là một đường thẳng với khả năng khác người, nhưng không một ai dám mơ mông nó thuộc về mình, cô ấy cũng vậy, cô ấy sợ anh nói đúng ra là cô ấy không yêu anh một tràng trai trẻ với vẻ mặt u buồn chiếc chân chấm phẩy cà nhắc người cô ấy đem lòng yêu là bố em bây giờ nhưng trớ trêu thay ông không hề hiểu tình cảm đó. Nhưng đối với quý ngoài mặt anh ấy và bố em vẫn là bạn nhưng trong lòng luôn ẩn chứa một cục hận không thể hao mòn theo năm tháng.

Buổi chiều năm 1989 gió chiều chạy dài miên man trên cánh đồng làng rồi lồng lộng thổi vào làng đem theo mùi lúa chín, hương hoa cỏ trong lành và mát rượi Anh quý đang đùa với lũ trẻ ngoài bãi đất trống ( giờ là cây sấu ) đang xem chúng thả diều đánh đáo chơi cù thì thấy bố em và cô ấy đang cười nói xách theo mấy chiếc đèn lồng làm từ dấy dán hôm đó là cuối tháng cô hồn, sắp trung thu bố em và cô kia là thanh niên khá năng động trong làng nên đảm nhận chỉ đạo và bài trí quan làng cho ngày trung thu .

Quý định lảng đi vì trong lòng đang đau như sát muối cà nhắc cái chân tật của mình thì bỗng anh nghe tiếng thét của lũ trẻ, tiếng kêu gào của người làng quanh đó anh nhấc chân chạy thật nhanh ra bãi đất thì thấy cô ấy nằm trên nền đất máu chan hòa cùng với đất cát cổ bị nghẹo về một bên và máu đua nhau từ tai và miệng đang chảy xối xả

Cô ấy ngã từ cái cột gỗ dựng sẵn cao hơn mái nhà cô ấy trèo lên treo đèn lồng cô ấy ngã gãy cổ chết tại chỗ Quý gào lên trong đau đớn cùng cực, mọi thứ trước mắt sụp đổ hoàn toàn, trong lòng anh không còn thứ gọi là tương lai, cảnh tượng trước mắt như đánh gục tâm trí anh đôi mắt anh vằn vện lên sọc đỏ nhìn thẳng vào bố em dường như bố em không hề cảm nhận được một nỗi căm phẫn, sự hận thù đang cuồn cuộn bủa vây lấy Quý, điều duy nhất ông lo sợ là con người đang nằm sõng soài dưới nền đất cát hòa lẫn máu tươi ông choáng váng.

Quý sau đó rời quê, không ai biết anh ấy đi đâu về đâu

Vậy là 26 năm đã trôi qua”

Em đứng chết chân!!

“Vậy thì sao hả Thọ cái quái gì khiến mày làm vậy với tao, cái gì xui khiến mày… tao vẫn chưa thấy nguyên nhân vì đâu mà lên cơ sự, thằng chó mày ngậm mồm đi, tất cả chỉ là bao biện cho những thứ quỷ quái này”

Em đạp mạnh vào chiếc bàn gỗ giữ phòng làm nó bật ngửa ra, những thứ cây lạ trên bàn rơi tung tóe, lọ thủy tinh có thứ nước đỏ đặc sệt rơi vỡ choang ra nền nhà, tỏa ra thứ mùi tanh hôi đến kinh sợ.

“Đừng… Đừng tuấn anh”

Thằng thọ hét lên rồi lao về phía em nhưng không kịp

“Không không không “ nó lẩm bẩm rồi vò đầu bứt tai liên tục, móng may nó cào mạnh lên đầu nghe sột soạt cái thứ tiếng gai người như đang xé từng mảng da đầu nó ra vậy.

Em cúi xuống vơ vội lấy cái túi nhung đỏ rồi nhét vào ví rồi rảo bước mở nhanh cánh cửa lim nặng chịch

Rầm!!!!

Bước nhanh xuống cầu thang bỗng em chột dạ nhìn xéo về gian bếp, mẹ thằng Thọ đứng đo, mặt nặng như chì toát lên một điềm không lành

“Đợi bác trai về rồi ở lại dùng cơm đã cháu” Mẹ nó nói như thể một chiếc máy, cơ mặt mẹ nó như đông cứng và thoái hóa từ lâu ngoài khuân miệng méo mó cử động như muốn khớp với lời nói thì không còn chút dạo động trên mặt.

“Dạ cháu xin phép nay cháu bận bác ạ” em trả lời mà không quên bước thoăn thoắt để thoát khỏi cái nơi quy quái một nơi vừa thân quen vừa chất chứa bao điều khó hiểu.

“THỌ THỌ MÀY XUỐNG BẢO TUẤN ANH Ở LẠI DÙNG CƠM” Bỗng mẹ nó vận hết sức gọi giật lên phòng thằng thọ

“Vừa nãy bảo nó đi vắng và giờ lại như vậy mẹ con nhà mày định toan tính gì hả Thọ” em lẩm bẩm

Em lao nhanh ra xe, bánh xe quay tít trên mặt đường đầy đá răm

Tu một hồi hết chai nước lạnh cổ họng khô khan như được hồi sinh em hít một hơi đầy lồng ngực tâm trạng căng thẳng tột cùng không biết điều gì đang chờ đợi mình trong khoảng thời gian tới

Vứt đại cái ví vào phòng rồi lột chiếc áo mướt mồ hôi em xuống tắm chỉ mong gạt bỏ được những điều sảy ra vừa rồi ra khỏi tâm trí chỉ mong đó là giấc mơ nhưng nó thật quá, cái thứ quái quỷ kia vẫn ngồn ngộn trong ví, vẫn tỏa cái thứ mùi thoang thoảng ma mị chết người đó.

Đang đứng lau người định mặc tạm chiếc áo ba lỗ thì em thấy trong phòng phảng phất ra một chút khí lạnh thoang thoảng, không đúng lúc tiến gần lại phòng thì gai ốc em nổi khắp người nhưng chỉ nửa người gần cửa phòng nhất tuy đang ban ngày, ánh nắng vẫn đổ dài trên sân trước nhưng căn phòng có hai cửa thông ra hai đầu bị đóng kín lại tối như hũ nút em đẩy cửa ra thì thấy một người đang ngồi lù lù trên giường không gian tĩnh lặng và cô đọng hai tay em bám vào tay nắm cửa vẫn cứng đơ vì bất ngờ và sợ trong này tối quá, em vẫn chưa nhận ra là ai người hay ma nhưng cái bóng đen đó vẫn ngồi chết cứng, không hề nhúc nhích hay mảy may giao động

“Tuấn anh, ra đây” bố em về từ lúc nào không hay, ông đứng ngay ngoài sân gọi em

Như tỉnh cơn mê em nhoài người hẩy mạnh rồi chạy thục mạng ra sân

Bố em về cùng một ông bác chắc cũng chạc lục tuần gương mặt vằn vện nếp nhăn, nhưng đôi mắt tinh anh đến lạ

“Đứng im đấy.” Bố em kkhẽ nói

“Cháu lại còn mang nó về làm gì cơ chớ” với chất giọng gợn gợn nhưng chắc nịch, ông bác kia chậm dãi nói

“Một dạng ngải của campuchia “ ông bác đó nói

Ông bác ấy chậm rãi khẽ đi tới cửa phòng em dò xét ông ấy khẽ khựng lại giây lát chắc cũng nhìn thấy cái dáng hình ngồi chồm hỗm trên giường ông ấy đi thẳng vào trong bỗng tiếng gỗ va đập, tiếng lẻng xẻng của nhôm sắt tiếng kịch kịch của gỗ không lẽ cái tủ quần áo của em tiếng động ngày một to.

Ầm… Ầm… Ầm…

Còn tiếp….

Vũ Ngọc Anh

3/5 - (4 bình chọn)
Tâm sự của cô gái chuyên cặp bồ với đàn ông có vợ

Tâm sự của cô gái chuyên cặp bồ với đàn ông có vợ

Phải xách balo và đến Phú Yên ngay sau khi đọc bài viết này