in

Có khi nào bạn cảm thấy sợ chính bản thân mình?

Có khi nào bạn cảm thấy sợ chính bản thân mình? 1

Dear.vn Cuộc đời ngắn ngủi không cho phép ta hy vọng quá xa tỉnh giấc, bước tiếp về phía tương lai đầy chông gai, ít cầu vồng và hoa hồng… nhưng cuộc sống là thế, không có gì là quá hoàn hảo, không có gì là quá êm đẹp… Ta phải biết đau, biết khóc, và như thế ta biết phút giây vui vẻ hạnh phúc là đáng quý, rồi sẽ có lúc ta cám ơn cuộc sống đã tạo ra chông gai nhiều đến thế…

Con người không ai là không có quá khứ, có những khoảng thời gian muốn quên hay cố nhớ… nhưng ta không thể chối bỏ và phủ định nó trong tâm hồn mình Mặc dù có nhiều thứ ta muốn quên đi, nhưng không thể, nó cứ bám víu lấy ta, ẩn khuất sâu trong tâm hồn ta, rồi khi nào đó buồn đau, suy sụp trước cuộc sống nó lại xuất hiện… làm gì ư? Giằn vặt ta, xát muối vào cái vết thương chưa một lần lành lại…

Năm tháng đi tới không phải trả tiền. Chỉ có thời gian quá khứ là phải trả giá. Nhưng quá khứ là một phần xây dựng nên ta, bây giờ, sau này, vì thế nó mãi mãi nằm trong cuộc sống của ta. Cho dù ta không muốn nhớ đến những lúcquá khứ không có nụ cười, nhưng ta nên cảm ơn những khi ta khóc trong quá khứ… những giọt nước mắt đớn đau nhưng giúp ta trưởng thành, giúp ta có thêm một cách nhìn khác về cuộc sống… để tâm hồn ta phong phú hơn… vì vậy cũng đừng nên gét bỏ nó!

Đôi khi ta sợ hãi khi thấy ta trong quá khứ, như muốn trốn chạy hay giấu kín để mọi người không biết ta là ai, không biết ta như thế nào,… nhưng nhiều lúc ta cố tình trở về lục lọi nhiều thứ trong đó, có những mảnh vỡ làm ta đau, nhưng ta không ngần ngại vì ta đã thật sự đau rồi… và ta đang đối diện với nó, có khi ta ngủ vùi trong quá khứ, rồi giật mình tỉnh giấc nhưng cố gắng vùng vẫy mà không thể thoát ra được Cuộc sống quá ngắn ngủi, thời gian trôi đi không chờ đợi vì vậy ta không thể cứ ngủ mãi trong quá khứ…

Cuộc đời ngắn ngủi không cho phép ta hy vọng quá xa tỉnh giấc, bước tiếp về phía tương lai đầy chông gai, ít cầu vồng và hoa hồng… nhưng cuộc sống là thế, không có gì là quá hoàn hảo, không có gì là quá êm đẹp… Ta phải biết đau, biết khóc, và như thế ta biết phút giây vui vẻ hạnh phúc là đáng quý, rồi sẽ có lúc ta cám ơn cuộc sống đã tạo ra chông gai nhiều đến thế… Có lúc ta phải thôi mơ mộng về cuộc sông với những màu xanh hy vọng, màu đỏ yêu thương… để chen vào đó những giọt nước mắt vì cuộc sống không thể thiếu chúng cũng như không thể thiếu đi tình yêu.

Quá khứ, ta đừng quá dựa vào nó mà bi quan con người ta, chúng ta sống đều có những lỗi lầm, quan trọng là ta bây giờ đã như thế nào… Đừng cứ mãi nhìn về quá khứ, và trách mình vì ta chẳng thể thay đổi gỉ trong đó, mà hãy thay đỗi để hướng đến sự hoàn thiện của ta ngày hôm nay, để hôn nay khi đã là quá khứ của ngày mai ta sẽ mỉm cười khi nghĩ về nó. Hãy chấp nhận những mất mát đau đớn không thể lấy lại được và dặn lòng rằng sẽ không để những điều tương tự như thế xảy ra nữa vì cuộc đời quá ngắn ngủi không cho ta cơ hội để hối hận một lần nữa. Nếu cứ mãi lảng tránh những điều cần giải quyết thì những điều tốt đẹp cũng chỉ thoáng qua rồi sẽ cuốn theo cơn gió của thời gian. Hãy mơ và làm những gì bạn muốn, vì bạn chỉ có một cuộc đời và một cơ hội.

Trịnh Cẩm Lai

5/5 - (1 bình chọn)
Nếu hôm nay là ngày cuối cùng... hãy nói xin lỗi, tha thứ và cảm ơn 2

Nếu hôm nay là ngày cuối cùng… hãy nói xin lỗi, tha thứ và cảm ơn

Đã qua rồi cái thời ngu dại, quằn quại vì tình... 3

Đã qua rồi cái thời ngu dại, quằn quại vì tình…