Em đã cố gắng rất nhiều. Rất muốn vun đắp mối quan hệ 2 đứa. Nhưng mình em làm thì vô nghĩa. Việc rời xa anh em không biết mình làm nổi không anh ạ. Vì thực sự, khi gặp anh, em bỏ hết những thứ em không thích ở anh để muốn cùng anh đi đến một mối quan hệ nghiêm túc. Có suy nghĩ cho tương lai. Nhưng anh lại không, anh lấy em ra để làm trò đùa và em dễ
Chúng ta, định để mất nhau thật sao anh? Vì ngay từ khi bắt đầu, em đã nghiêm túc. Em muốn xây dựng mối quan hệ của chúng ta về sau nữa. Em cũng đã mơ đến sẽ cùng anh đi tới tận cùng. Dù chịu khó khăn, em cũng chịu, chỉ cần có anh ở bên, vì em hiểu cuộc đời vốn không đơn giản.
Em bỏ hết tất cả những tiêu chuẩn về người đàn ông em từng mơ ước sẽ lấy làm chồng. Bởi vì gặp anh, em muốn sống ở thực tế, không mộng tưởng. Người ta cứ kêu em kén chọn quá, chọn đại một người đi cho xong. Nhưng nếu chọn đại, liệu rằng trái tim có khi nào đập sai nhịp khi nhìn thấy người ta không? Liệu rằng có cảm thấy thật sự bất an khi người ta không giữ liên lạc nữa không? Và liệu rằng, tiếng yêu có thực sự thốt lên từ tận lồng ngực hay không?
Em chỉ mong được như những cặp đôi khác, gặp gỡ, hẹn hò, yêu thương, giận hờn nhưng cuối cùng vẫn bên nhau mãi mãi. Em đã mơ về 1 ngày nào đó trong tương lai, chiều tối đi làm về nhà, lo con cái, cơm nước và chờ anh về ăn cơm. Được phàn nàn sao anh về muộn thế, đi đâu cũng phải gọi về cho em chứ.
Muốn quan tâm anh, hỏi han anh hôm nay đi làm mệt lắm không anh, vất vả cho anh quá, mà không ngần ngại rằng mình có quyền hay không? Muốn, em muốn rất nhiều. Nhưng lý do duy nhất anh đưa cho em là gì chứ? Là công việc của anh hay đi xa, tính tình anh vô tâm lúc thì quan tâm, lúc không. Anh không muốn người yêu phải khổ. Cái thứ lý do của anh, nó lãng xẹt ý. Chẳng qua, anh vô tâm bởi người đó không đáng để anh quan tâm.
Em đã cố gắng rất nhiều. Rất muốn vun đắp mối quan hệ 2 đứa. Nhưng mình em làm thì vô nghĩa. Việc rời xa anh em không biết mình làm nổi không anh ạ. Vì thực sự, khi gặp anh, em bỏ hết những thứ em không thích ở anh để muốn cùng anh đi đến một mối quan hệ nghiêm túc. Có suy nghĩ cho tương lai. Nhưng anh lại không, anh lấy em ra để làm trò đùa và em dễ dàng tin người quá.
Câu anh nói với em như muốn bóp nghẹt lồng ngực em: anh cũng có tình cảm với em, nhưng yêu thì sớm quá. Mình chưa biết nhiều về nhau, anh cũng chưa biết em như thế nào. Ừ, thì em hiểu điều đó, nhưng tới cơ hội để tìm hiểu nhau anh còn chẳng cho thì anh còn nói gì tới việc hiểu hay không nữa.
Thứ khiến em phải mệt mỏi suy nghĩ đó là sự im lặng của anh. Anh không còn muốn nói chuyện với em như trước nữa, không còn muốn giải thích khi em hiểu lầm hay giận hờn anh nữa. Anh bảo không phải anh không muốn nhắn tin với em vì anh sợ em hiểu lầm. Vâng, em sẽ hiểu lầm đấy, bởi vì chỉ cần người con trai em thích nhắn tin quan tâm em là đủ để em hiểu lầm rồi.Thứ để giữ liên lạc của 2 ta chỉ là những bài post của em và những cái like của anh. Thực sự nhiều lúc em muốn phát điên vì những cái like đấy. Em đã muốn inbox thẳng cho anh để mà hỏi: có thương em không thì nói, đừng có âm thầm đi like bài của em nữa, nó làm em không hiểu nổi anh nghĩ gì.
Nhưng em lại chẳng đủ can đảm để inbox được. Để rồi khi nhận ra anh block em thì em nghẹt thở. À, thì ra, với anh, em phiền đến thế. Em xóa bài viết. Xóa bạn, xóa tất cả những hình ảnh của anh trong máy em. Thật tủi thân khi vừa xóa vừa nhòe mắt không nhìn thấy gì mà xóa nữa. Nhưng em lại chẳng xóa nổi cái tên anh trong đầu óc em anh ạ. Cái mùi vị của nước mắt, nó mặn thật, còn đắng nữa. Đắng đó là cay đắng, là tủi nhục của một đứa con gái khi bị người mình vẫn luôn thương block vì phiền toái.
Đau lắm, anh hiểu không. Không phải mới yêu mà em hời hợt, bởi vì khi đã yêu với em tình yêu là thứ đáng trân trọng. Có phải, chính em là người đẩy anh ra xa em không? Hay còn một lý do nào nữa mà anh không muốn nói. Chẳng lẽ, tình cảm em với anh không hề khiến anh mảy may động lòng chút nào sao? Quên anh, thực sự em rất muốn, nhưng không thể hay chưa thể. Để sau này, dù nó đã trôi vào quá khứ, nhưng mỗi lần ghé thăm trang cá nhân của anh lại là một lần lòng em chùng xuống.
Ừ ngày đấy, mình đã gặp gỡ người ta như thế nào, đã từng chờ mong thương nhớ người ta như thế nào, nhưng, hữu duyên mà vô phận, để rồi thêm 1 lần mắt lại nhoè đi tiếc nuối. Ừ ngày đấy, mình cũng đã níu, nhưng không được. Rõ ràng. Chúng ta có xa lạ, nhưng những thói quen của em từ khi quen anh thì không còn xa lạ nữa. Khi nửa đêm luôn tỉnh giấc vờ điện thoại xem có thông báo mới nào của anh không. Một ngày vào trang cá nhân của anh không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần anh post 1 cái gì đó thôi đủ làm em hả lòng để suy nghĩ: à, stt đó có phải đang nghĩ đến mình không nhỉ?
Em muốn rời xa anh, ít nhất là 1 tháng, không thì 10 ngày, hoặc 1 tuần thôi để dần quen và rời xa anh mãi mãi, nhưng mới được 1 ngày thôi mà em đã nhớ anh phát điên lên được. Anh có hiểu cái cảm giác khi mà tất cả mọi thứ xung quanh anh đều là gương mặt, là dáng người, là cử chỉ của người anh thương không? Em như thế đấy. Thật sự, em muốn yêu anh, muốn mình tìm hiểu nhau và thực sự muốn mình là của nhau anh ạ. Với em, anh là định mệnh, nhưng với anh, em không phải.
Nguyễn Thu Trà – Dear.vn