in

Người càng mạnh mẽ bao nhiêu thì chứng tỏ càng chịu tổn thương bấy nhiêu

Người càng mạnh mẽ bao nhiêu thì chứng tỏ càng chịu tổn thương bấy nhiêu

Em đã đúng hay là đã sai? Đã có thời gian miệt thị con giáp thứ 13 nhưng chính bản thân mình lại chẳng có gì khác biệt khi ngoại tình với chính chồng cũ của mình. Số phận dường như đang trêu đùa với em vậy.

Em và anh đã từng là vợ chồng. Đã từng có những phút giây hạnh phúc. Anh và em quen nhau khi cùng tại một công ty xuất nhập khẩu. Khi ấy em còn là một đứa con gái chưa từng trải qua cái gọi là tình yêu còn với anh em đã là mối tình thứ 3 rồi, Chúng em yêu nhau rồi kết hôn 1 năm sau đó.

Ban đầu cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc và không có bất cứ mâu thuẫn gì. Do vợ chồng em sống riêng với bố mẹ chồng nên cuộc sống khá thoải mái. Một thời gian sau đó cảm thấy hai vợ chồng cùng đi làm thì cuộc sống không được dư giả cho lắm do em chỉ là một công nhân học hết THCS em đã đi làm rồi do gia đình em rất nghèo còn chồng em là nhân viên cấp cao.

Lương của em chẳng được bao nhiêu (3-5 triệu/tháng) nên em quyết định nghỉ làm để kinh doanh. Việc kinh doanh của em mang lại doanh số chẳng cao nhưng được cái gọi là nhàn hơn đi làm để có nhiều thời gian hơn chăm lo cho gia đình với lại cũng dư giả hơn 1 chút xíu (6-8tr/tháng).

Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như thế cho đến khi mọi người đều hỏi han về chuyện con cái. Tụi em cũng không còn để ý đến thời gian nữa ngoảnh đi ngoảnh lại thấm thoát đã 3 năm. Hôm ấy là sáng thứ 2 anh không đi làm nữa anh nghỉ làm đưa em đi khám. Bác sĩ nói niêm mạc của em quá mỏng không thể có thai nếu cứ để mãi trong tình trạng này và yêu cầu em về ăn nhiều sầu riêng, trứng gà, bơ… và cho thuốc cho hai vợ chồng.

Kiên trì 6 tháng kiểm tra lại k có kết quả tốt hơn thì hai đứa chạy chữa khắp nơi để mong sao niêm mạc dày hơn để làm thụ tinh ống nghiệm hoặc may mắn thụ thai tự nhiên. Tìm đủ mọi cách chạy đủ các nơi mất cơ số tiền vẫn không có kết quả.Tiền nong dần cạn. Xích mích của 2 vợi chồng cũng từ đó mà ra. Nói về kiếm tiền anh làm được 1 tháng hơn 20 triệu còn em thì chỉ được 6-8 triệu thôi.

Nhưng em không giữ lương của anh cũng như k xin tiền anh để mua đồ dùng cá nhân bao giờ, tụi em vẫn độc lập tài chính. Anh rất nóng tính, ham mê điện tử nhưng lại chưa bao giờ gái gú, cờ bạc hay rượu chè gì cả. Tính anh khô khan lắm, chẳng bao giờ nói yêu vợ hay tặng vợ món quà bao giờ, cũng chẳng bao giờ tag vợ vào trang facebook hay nào đấy, chẳng nhắn tin về hỏi han vợ khi anh đang làm việc trong khi 80% thời gian làm việc anh online và nhắn tin với bạn bè.

Nhiều lúc em buồn và tủi thân lắm, mỗi lần thấy người ta khoe chồng hay đơn giản là thấy người chồng nào đó tag tên vợ trên facebook hỏi vợ muốn cái này không, thích cái kia không, thấy clip kia buồn , clip này vui không là em lại khóc, chưa bao giờ chồng em như vậy cả. Rồi dần dần ở càng lâu càng nhiều mâu thuẫn, chúng em cãi nhau ngày một nhiều về những chuyện không đâu khiên anh tức giận đập phá hết đồ đạc trong nhà nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ đánh em. Anh cũng thay đổi , bắt đầu coi thường em mắng em chẳng làm được cái việc gì (cho dù tất cả việc nhà em làm hết chu đáo ) và hàng ngàn câu khiến em đau lòng.

Chiều ấy trời mưa tầm tã, anh đi làm về quên mang áo mưa nên người ướt hết cả, trên tay còn cầm một hộp thuốc nhỏ. Em có hỏi thì anh nói là Mai nhờ mua hộ (Mai là một chị làm cùng công ty với tụi em, làm cùng phòng anh ấy ) đó là hộp thuốc ho của Đức. Mà nhà em cách hiệu thuốc ngoại những 7km còn hiệu thuốc gần nhà em chỉ bán thuốc Việt. Thắc mắc nên em hỏi :

– Anh mua thuốc này ở quầy X đúng không ? Sao phải đi xa vậy, người còn không có áo mưa nữa.

– Ừ, không sao !

Hôm ấy em nhiễm lạnh nên cũng ho quá mới bảo với chồng:

– Em cũng đúng lúc đang ho rát họng khó chịu quá anh cho em dùng trước được không? Rồi tối tạnh mưa em tiện lên ngoại em mua lại anh hộp khác.
– Không được, em ra tạm hiệu thuốc gần nhà mua đi.
– Hiệu đó không có loại anh vừa mua á, mấy loại kia không nhạy, em lại không dùng được kháng sinh.

Anh không nói gì cầm hộp thuốc nhét luôn vào cặp tài liệu, em hiểu ý nên cũng thôi không hỏi đến nữa.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, anh quên điện thoại gia đình ở nhà (chồng em dùng 2 điện thoại 1 cái cho gia đình, 1 cái cho công việc) buổi trưa đi nấu cơm em nhìn thấy trên bàn bếp nên mang đến công ty cho anh vì sợ bố mẹ hay gọi có việc gấp. Xe hỏng nên hôm ấy em đi grap. Gần đến cổng công ty thì em thấy chồng em từ hầm để xe toà nhà công ty đi ra đèo một người con gái mặc quần áo chống nắng kín mít đeo kính dâm rẽ tay trái đi thẳng cùng chiều với hướng em đi. Em bấm hoàn thành chuyến rồi nói grap cứ đi theo xe đó em trả tiền ngoài. Đi được tầm 4km em thấy chồng em đèo người đó vào nhà nghỉ A. Cảm giác lúc đó em như rụng rời tay chân tê liệt không cảm giác, mặt, cả cơ thể em nóng bừng nhưng có lẽ đau quá chẳng thể rơi nước mắt.

Em trả tiền cho grap rồi vào nhà nghỉ đó em liếc qua sổ ghi chep thấy tên phòng khác vừa vào, em chọn thuê phòng bên cạnh. Vội chạy nhanh lên phòng của 2 người đứng ở ngoài em lặng yên để nghe bên trong nói gì. Em đứng chết lặng 15 phút ngoài cửa phòng để nghe và khóc hết nước mắt.

Cổ họng em nghẹn ứ lại tay bịt chặt miệng để cố không cho tiếng nấc phát ra . Cái cảm giác đứng trước cửa phòng nghe từng câu, từng lời chồng mình âu yếm người phụ nữ khác thật khó có ai cảm nhận được sự đau đơn tận tâm can như thế này. Em cắn chặt môi đến mức môi dưới chảy máu lúc nào không hay biết. Đang định quay bước bỏ về em nghe trong phòng nói lớn:

– Sao ? Anh không chịu thì đừng bao giờ gặp em nữa. Con nhà lành có học thức như em giờ bị anh làm hư hỏng mất rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em chứ.
Chồng em nói :
– Được rồi được rồi anh sẽ lấy em mà, cho anh thêm 2,3 ngày thôi anh sẽ tìm cách nói với L.
– Hạn chót đấy anh không làm được thì để em nói.
– Em yên tâm anh nhát định sẽ cưới em mà.

Em đau quá, càng nghe càng đâu chẳng thể tiếp tục nổi nữa cố lấy hết sức bình tĩnh, lau sạch nước mắt tự dặn lòng phải cố gắng mạnh mẽ không được bi quan nhất định phải gượng dậy vì chính mình, vì mẹ. Nói qua về gia đình em, em là con một bố em mất khi em mới được 2 tháng tuổi, 1 mình mẹ nuôi em khá vất vả nên từ khi học xong cấp 2 em đã đi làm phụ mẹ rồi.

Ban đầu em có ý định chết quách cho xong nhưng nghĩ đến mẹ em chẳng thể nào làm nổi điều bất hiếu ấy, nếu mẹ biết em ly hôn mẹ cũng sẽ rất buồn. Nghĩ đến đó em chẳng còn biết oán trách chồng nữa mà thay vào đó là hi vọng. Hi vọng những điều em nghe là giả dối, hi vọng anh sẽ không vì một ai đó bỏ rơi em .Rồi sau cái suy nghĩ ấy lại là đối sách trên đường về mà trong đầu em hàng tá chuyện điên rồ nói tiếp nhau xuất hiện.

Về đến nhà bước vào trong phòng ngủ dập vào mắt em là cái két sắt tự nhiên trong đầu nảy ra ý định kinh khủng đầy toan tính nhưng cũng chính ý định đó đã thay đổi cuộc đời em. Em thầm nghĩ nếu có thể cứu vẫn không sao nhưng không thể cứu vãn cuộc hôn nhân này nữa thì mình vẫn cần phải sống, phải sống tốt là khác.

Tối hôm đó, em chuẩn bị một bàn ăn nhỏ gồm tất cả những món anh thích nhưng đến 10h tối anh mới về đến nhà, đồ ăn đã nguội, anh nói anh không muốn ăn. OK, đến bữa ăn cuối cùng cũng không còn có với nhau nữa rồi, em dọn bàn ăn lạng lẽ, nước mắt trên mi trực trào ra, cố trấn tĩnh bản thân em gằn lại nước mắt. Dọn dẹp xong em pha hai tách caffe mời anh cùng ngồi uống em có chuyện muốn nói.

– Anh…có điều gì muốn nói với em không, lâu lắm rồi vợ chồng mình chưa ngồi xuống nói chuyện với nhau, kể cho nhau nghe về công việc anh nhỉ? (Ngọt ngào thế thôi nhưng thật ra chỉ muốn xé xác anh ta thành trăm mảnh mà không thể)

Anh im lặng

– Thời gian mình sống với nhau, anh có cảm thấy mệt mỏi hay không hài lòng gì về em không?
Im lặng
– Em còn nhớ, nhớ quá cái hồi hai đứa mình yêu nhau. Anh chu đáo, tử tế, thương em từng tí một …
– Em đừng nói nữa anh mệt lắm anh đi ngủ đây.
– Anh…thật sự không có gì cần nói à?
– Không, để khi khác
– Cuộc hôn nhân này còn cứu vãn được không?

Im lặng

– Anh sẽ để em chịu cuộc sống này bao nhiêu lâu nữa? Lạnh nhạt, thờ ơ như em không tồn tại bao nhiêu lâu nữa?
– Cô im đi! Không sống được thì ly hôn, tôi mệt mỏi lắm rồi, ly hôn đi !
Cuối cùng anh cũng nói, em cảm nhận được sự lạnh lùng trong mắt anh, chẳng còn có thể cứu vãn được nữa rồi.
– Là vì em sao ?
– Đúng. Cô làm tôi mệt mỏi .
– Em đã làm gì vậy? em không hề ăn bám anh, không hề gây phiền phức hay hỗn hào với anh. Tại sao lại là em?
Im lặng
– Từ bao giờ rồi?
– Bao giờ cái gì? Cô điên rồi phải không?
– Anh và chị ấy …từ bao giờ ?

Anh có vẻ sững sờ, ngạc nhiên rồi nhìn tôi nhưng không còn dáng vẻ giận dữ khi ấy.

Ánh mắt anh dịu xuống, anh cúi đầu nhẹ giọng:

– Nếu em đã biết rồi thì anh sẽ thành thật. Chúng ta không còn tình cảm với nhau thì nên buôn tay nhau đi đúng không?
– Chúng ta? Anh đang nói là chúng ta sao?

Im lặng

Em hét to vẻ oán trách nhưng trong đó chỉ 1 nửa là thật, 1 nửa em muốn anh ta cảm thấy có lỗi, càng có lỗi càng tốt vì em biết không thể níu kéo được rồi.

– Là anh, chỉ là do 1 mình anh, 1 mình anh hết yêu em, cũng là 1 mình anh phản bội em giờ anh nói là chúng ta sao?
– Anh xin lỗi!
– Anh đừng xin lỗi, em thật sự không nhận nổi đâu, quá đủ rồi em còn sống trên đời này làm gì được nữa hả anh.

Thật may anh vẫn còn có lương tâm, mặt anh tái lại:

– Đừng, em đừng làm gì dại dột, tiền bạc bấy lâu 2 vợ chồng cùng tích anh cho em hết, tất cả của em mà, anh là người có lỗi trước, anh không nhận gì cả chỉ cần… em chịu kí ly hôn.

Lúc này là cảm xúc thật nước mắt em cứ tự tuôn ra như đứng dưới mưa vậy, em cố gắng không để nó chảy ra mà cứ từng hàng, từng hàng nối tiếp chảy ra. Em muốn nói mà cỏ họng nghẹn ứ lại nấc lên từng tiếng không thể noà mở miệng ra được. Anh cũng đỏ khoé mắt nhưng vẫn cố găng thuyết phục em ly hôn .

– Chỉ cần em kí vào đơn ly hôn em muốn hành hạ anh như thế nào anh cũng chấp nhận. Anh…anh thật sự đã yêu Mai nhiều lắm. Biết sẽ làm em đau lòng nhưng nếu cứ sống như thế này cả hai sẽ đều mệt mỏi hơn mà thôi.

Em vẫn khóc đến khi cảm thấy nhìn mọi thứ như thu nhỏ lại, anh vẫn ngồi đối diện chẳng hề chạy đến bên em .Giờ phút ấy em biết người đàn ông ấy không phải người em từng yêu và yêu em nữa rồi, con tim em như bị ai bóp nghẹn lại, nó đau, đau lắm.

– Em muốn anh hứa với em thực hiện 1 điều kiện cuối cùng.
– Điều kiện gì em cứ nói anh sẽ thực hiện ?
– Chúng ta ly hôn đi anh! Ly hôn trông âm thầm, không nói với gia đình của em, còn gia đình anh muốn thế nào cũng được.
– Anh đồng ý.

Anh ta đồng ý nhanh vậy sao? Em khẽ nhếch mép mà đầu óc trống rỗng.

– Còn nữa, em chưa nói hết, một tuần anh vẫn phải đến nhà em 1 lần vào cuối tuần và các dịp dỗ Tết để tránh mẹ em biết chúng ta đã ly hôn. Anh biết đấy, mẹ em già rồi, sức khoẻ cũng yếu nếu mẹ em có làm sao em cũng không sống nổi mất.
– Anh sẽ cố gắng.
– Không phải cố gắng mà là chắc chắn.
– Anh…anh hứa.

Vậy là vợ chồng em ra toà và ly hôn như vậy đấy, lấy nhau đủ sóng gió nhưng ly hôn trong tích tắc. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì đỡ biết mấy nhưng nghiệt ngã thay sau khi ly hôn em lại biết mình có bầu được 3 tháng ( Vì kinh nguyệt không đều 3-6 tháng mới có 1 lần nên em nghĩ chỉ là rối loạn kinh nguyệt bình thường không mảy may suy nghĩ gì cả). Nhưng em bé nhỏ quá siêu âm chưa biết là trai hay gái. Em định thông báo cho anh biết vì vui mừng quá nhưng lại vội bỏ điện thoại vào túi xách. Phải! Mình đã là người dưng!

Hôm nay là ngày cuối tuần đầu tiên sau ly hôn anh đã giữ lời hứa cùng em đến thăm mẹ em. Anh vẫn ân cần, ngoan ngoãn, gọi mẹ xưng con nhưng 2 đứa chẳng thể nhìn vào mắt nhau nữa rồi. Anh cũng vội vàng hơn. Anh bận, anh còn có người ở nhà đợi cơm, chờ anh về mà. Nói về em, sợ mẹ biết em ly hôn buồn nên em thuê một phòng trọ nhỏ để sống. Anh đèo em về đó, trên đường anh hỏi em rất nhiều phòng ở ổn không? có nóng không? an ninh có an toàn hay không? Nhưng lại chẳng thèm ghé nhìn vào nơi em sống một lần mà lại vội vã đi đến bên chị ấy.

Cũng qua rồi những đau khổ, hờn tủi, giờ em phải cố gắng chăm lo cho thiên thần trọng bụng, bác sĩ nói em bé rất yếu phải cẩn thận nhiều. May sao em kinh doanh tự do nên cũng không quá vất vả, không giàu có nhưng đủ để sống. Còn số tiền 2 vợ chồng tích cóp anh cho em, em gom góp lại mở rộng công việc kinh doanh.

Một thời gian sau, lại nói về cô gái ấy, cô ấy đã có bầu vừa tròn 1 tháng, tính ra là đúng lúc bọn em ly hôn. Họ cưới nhau một cách hợp pháp đường đường chính chính. Còn em giờ đây thôi đi, chỉ thương con em nó sẽ là đứa trẻ không có cha. Thai to hơn một chút em về sống cùng mẹ lấy cớ là dưỡng thai cũng có người đỡ đần mà mẹ lại không hay biết chuyện bọn em đã ly hôn. Anh thì vợ có bầu phải bận bịu chăm sóc nên đành lấy cớ đi công tác 6 tháng không thể sang nhà em.

Ừ thì cũng kệ vì họ và mình có là gì đâu, gặp nhau anh biết em mang thai cũng không biết nói gì thêm khó xử cho cả hai. Em muốn con chỉ là của mình em thôi. 5 Tháng sau em sinh con, trộm vía trời phật phù hộ 2 mẹ con đều khoẻ mạnh. Con giống anh, giống y như lột làm em có chút chạnh lòng. Bà ngoại luôn miệng hỏi sao ông bà nội không thấy đâu, thằng bé nó ngóng ông bà.

Sợ chuyện bị lộ chuyện ly hôn em xin phép mẹ cho con về bên nội, nói mãi mẹ mới đồng ý vì sợ con gái khổ. Mẹ là thế, lo cho con, chăm con từng chân tơ kẽ tóc gả cho người ta như mất đi báu vật cuộc đời nhưng lại có kẻ nhẫn tâm phá huỷ báu vật của mẹ. Chợt nhớ đến câu “Tương lai của đứa con là công trình của người mẹ” em càng thêm mạnh mẽ. Vậy là em quyết định bắt taxi 2 mẹ con về lại phòng trọ cũ.

May sao số em còn chưa tận, còn nhiều người tốt bên cạnh. Cô chủ nhà chỗ em đang ở lại độc thân chẳng con cái gì, cô yêu trẻ con lắm nên cứ cưng nựng thằng bé suốt. Thời gian khó khăn em ở cữ cũng chính cô là người chăm sóc em như mẹ đẻ, cái gì cũng nhiệt tình giúp chỉ bảo muốn nhận em là con nuôi vì cô rất quý và thương cho hoàn cảnh của em. Cô tốt lắm, có đồ gì ngon cũng mua cho em ăn sợ em không có sữa cho con bú. Làm việc nhà phụ em để em có nhiều thời gian hơn để kiêng cữ. Thật sự đến giờ em vẫn vô cùng biết ơn người mẹ thứ 2 này của mình. Công việc kinh doanh cũng dần phát triển và lan rộng hơn khi có vốn xoay vòng.

Trong thời gian kiêng cữ may có em họ em hoạt bát, nhanh nhẹn trông nom cửa hàng giúp chị. Cũng đã sắp 6 tháng, hết thời gian anh nói là đi công tác nhưng vợ anh lại sắp sinh, hi vọng anh có thể giữ lời hứa vì sắp tới là ngày giỗ của bố em.

Ngày giỗ bố em cuối cùng cũng đã cận kề chỉ còn 1 hôm nữa, lòng em nóng như lửa đốt. Sáng hôm sau em sắp xếp đồ đạc tất cả gửi con lại cho cô chủ nhà rồi về nhà. Về tới nhà ai nấy đều hỏi thằng cún đâu? Ở nhà với ai? Em bèn nói đại rằng cháu nó ở nhà với ông bà nội cho mọi người yên tâm.

Rồi hết thằng bé ai cũng hỏi chồng em đâu, em chỉ biết nói dối rằng đi công tác. Cứ ngỡ anh không đến, có khi anh cũng chẳng nhớ nữa thì xa xa thấy ai đó mang một đống đồ hoa quả tay xách nách mang bước vào nhà. Bất giác em thốt nhẹ vì quá ngạc nhiên :

– Anh …

Anh cười thật sự là anh đã cười với em sau một khoảng thời gian dài với em là rất dài. Em sững sờ giây lát. Anh chào mọi người rồi đến khác vai em.

– Vợ ! Em sao nhìn anh chằm chằm thế?

Em cau mày ra hiệu bỏ tay xuống. Anh tiến đến chỗ mẹ em :

– Mẹ để con làm cho, con mới đến mẹ làm từ sáng mệt lắm hả mẹ?
– Ừ, mẹ cũng hơi mệt vì hôm qua gọi điện ngắm thằng cu lâu quá. Cu H được gặp bố sau thời gian bố đi công tác dài như thế chắc mụ dạy tủi lắm nhỉ? hờ hờ…cha bố nó hóm đáo để chỉ muốn ngắm mãi không thôi .
– Thằng cu ?..

Em quay qua đỡ vội lời anh .

– Con mình đó anh, anh còn hỏi lại mẹ nữa.

Anh ngơ ngác một thoáng nhưng giường như đã hiểu mọi chuyện nên anh không hỏi nữa.

Buổi chiều sau khi ăn uống, dọn dẹp xong em xin phép mẹ đi trước khi anh còn đang ở sau nhà. Em sợ, em sợ anh hỏi về con, em sợ anh sẽ đón con của em đi. Thật không may anh đã để ý thấy lúc em đi, anh lẳng lặng đi theo sau đến nơi em ở, khi cô chủ nhà vừa mở cửa anh xông thẳng vào nhà đứng giữa nhà hỏi em :

– Em nói đi? Cu H là ai? Có phải con của chúng ta không?
– Không! Là con nuôi em nhận.
– Em nói dối, nếu em nhận con nuôi mẹ đã không nhắc chuyện cu H lần đầu gặp anh. Em nói thật đi.

Cô chủ nhà như hiểu ra mọi điều quát lớn :

– Tôi không biết cậu là ai? từ đâu đến? quan hệ của hai người như thế nào? nhưng mời cậu đi ra khỏi nhà tôi trước khi tôi la lớn có trộm.
– Cháu xin lỗi không xin phép cô, cháu là chồng của L mong cô cho phép cháu nói chuyện với L 1 lúc thôi ạ, cháu xin phép chỉ 1 lúc sẽ đi ngay.
– Đi ra ! (cô chủ quát lớn hơn)
– Thôi cô để cháu ra nói chuyện với người đàn ông này, cháu xin phép cô ạ.
– Ừ ! Cháu đi đi ! về nhanh nhé
– Dạ ! ( Em cười nhẹ với cô )

Ra đến gốc cây gần nhà em hỏi :

– Nếu đó là con của anh, anh sẽ đưa nó đi đúng không? Anh đừng có mơ mang cu H đi khỏi tôi. Trong giấy khai sinh của con không hề có tên anh, nó chỉ là con của một mình tôi thôi,
– Không, nghe anh nói, anh sẽ không mang con đi đâu cả chỉ xin em cho anh thường xuyên đến gặp con, được nhìn con khôn lớn.
– Chẳng phải anh cũng sắp có con rồi sao? Anh không thể để mẹ con tôi bình yên được sao? Tôi không muốn nó gặp anh!
– Anh đi đi.

Em quay người bỏ đi , anh hét lớn :
– Vây em có nghĩ đến cái ngày con khôn lớn? nó hỏi ba nó đâu? Rồi đi học bạn bè nó hỏi ba nó đâu? Em trả lời như thế nào?

Em không quay đầu lại mà nói lớn :
– Ba nó chết rồi !

Anh đứng lặng thinh, nhìn em. Cho đến khi em trở về nhà nhìn qua khung cửa vẫn thấy anh đứng đó ngơ ngẩn nhìn vào ngôi nhà trọ em đang ở lâu, nhìn rất lâu.

Em nhìn theo bóng anh dần xa, dần mờ, dần rồi khuất sau đám đông, nước mắt bất giác trực chào ra. Trong đầu em bỗng nảy ra cái suy nghĩ mà chính bản thân cũng không biết là ích kỉ, hẹp hòi hay xấu xa nữa. Nghĩ về những gì anh nói em nhận ra rằng anh nói đúng. Em thì có thể không có chồng nhưng con em nhất định phải có cha.

Vấn đề là biết làm sao đây họ đang hạnh phúc bên nhau vậy mà và hơn nữa anh ta yêu cô ấy. Càng nghĩ uất hận trong em càng lớn, nỗi đau này đã hằn sâu đáy lòng bấy lâu nay tưởng chừng đã dịu xuống ai ngờ bỗng chốc bừng dâng lên dữ dội tạo lên một cơn sóng lòng tầng tầng lớp lớp. Phải! Tại sao? Tại sao? Tại sao sau bao nhiêu lỗi lầm, sau tất cả những gì họ đối xử, lừa dối em thì họ vẫn là một gia đình đầm ấm, hạnh phúc còn em và con phút chốc sống trong cảnh tựa mẹ góa con côi trong khi ba nó đang nâng niu người đàn bà khác và đứa con của họ.

Em bắt đầu lên kế hoạch trả thù, cô ta nhất định phải trải qua cảm giác em từng chịu đựng để hiểu được nỗi đau đó đau đớn như thế nào. Cầm điện thoại trên tay nhắn một dòng tin nhắn gửi đến số điện thoại quen thuộc :

– 2h chiều nay em muốn gặp anh ở quán caffe cũ.
– Anh sẽ đến.

Nhấc hộp đồ trang điểm lên lại bỏ xuống.

– Không! Không phải bằng cách này, phải cho anh ta thấy giá trị của con người không nằm ở nhan sắc.

Em cầm vội cây son quẹt nhẹ lên môi đủ để che đi nét nhợt nhạt sau nhiều đêm thức trắng. Giờ trong đầu em chỉ nghĩ sẽ đối diện với anh ta bằng cách nào? Nói những gì? Mở lời ra sao? Vẫn như lần đầu hẹn hò chỉ là anh và em đã khác, chúng ta chẳng còn ngây thơ, trong sáng như ngày nào.

Đã gần đến giờ hẹn, em với vội chiếc áo choàng len mỏng và cầm theo chiếc dù ra khỏi nhà tiến về phía quán cafe 2 đứa hay ngồi. Bươc vào quán, không gian vẫn vậy, vẫn mùi caffe thơm ngào ngạt, vẫn không gian yên tĩnh kèm tiếng nhạc du dương. Anh ngồi đó, anh đã đến cũng không biết anh đã đến từ bao giờ nữa, vẫn là bàn số 9 con số anh nói là đại diện cho sự vĩnh cửu *nhếch mép, cười nhạt* ‘vĩnh cửu’.

Em tiến lại gần anh, mùi nước hoa này nghe sao quen quá, là mùi nước hoa em đã mua tặng anh? đã lâu lắm rồi anh không còn dùng nó mà, sao hôm nay…

– Anh chờ lâu chưa ?
– Không lâu, không lâu tí nào.

Anh đứng dậy kéo ghế:
– Em ngồi đi.
– Hôm nay trông em mặc bộ đồ này rất đẹp rất dịu dàng làm anh nhớ…

Em cắt ngang lời anh:

– Đừng nhắc chuyện quá khứ nữa, đã qua lâu rồi. Hôm nay tôi hẹn anh đến có việc muốn nói với anh.
– Em nói đi, anh sẵn sàng lắng nghe.
– Anh có thể gặp cu H nhưng không được mang nó đi đâu khi không có mặt tôi.
– Anh đồng ý, anh muốn gia đình mình.
-Còn nữa, anh đừng chen ngang khi tôi đang nói chuyện.
– Ừ, anh hiểu, anh biết em đang rất hận anh.
– Đừng bao giờ nhắc lại chuyện quá khứ trước mặt tội và cu H, chuyện tôi và anh có con chung nhất định không được nói với gia đình anh, nhất là vợ anh. Tôi đã cố gắng lắm mới tìm được cách cắt liên lạc giữa mẹ tôi và gia đình anh, nếu anh không làm được thì đừng bao giờ mong sẽ gặp lại cu H.
– Em khác quá, em đã trở nên vô tình hơn xưa. Tại anh sai, anh đã biến em thành như thế này.
– Anh nhầm rồi, anh không là gì trong cuộc đời của tôi, thì làm sao có thể biến tôi thành người khác? Đừng nhắc lại quá khứ nữa người dưng à, đây là lần cuối tôi nhắc anh về điều ấy.

Sau lần nói chuyện ấy anh cũng chẳng bao giờ nhắc về quá khứ nữa nhưng cứ tuần 3 buổi anh qua thăm cu H đều đặn, lần nào cũng vậy, cũng vội vàng nhưng chẳng hề qua loa. Còn em lần nào anh đến em cũng để 2 cha con có không gian riêng phần vì không muốn gặp mặt anh, phần vì muốn né tránh khung cảnh một gia đình – nó làm em đau.

Ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt, em và anh vẫn sống như vậy, vấn giấu gia đình, nhiều khi chúng em còn phải thuê người giả làm ông bà nội để nói chuyện với mẹ em qua điện thoại. Anh thì vẫn vậy, cuối tuần lại đến thăm mẹ em với 2 mẹ con rồi lại đóng vai gia đình hạnh phúc.

Chết tiệt, em đã chán cái vai diễn ấy lắm rồi mà nhìn cu H vui vẻ nô đùa bên ba nó em lại nở một nụ cười vô định. Cu H nay đã được hơn 3 tuổi cũng đã dần khôn hơn. Hôm đó hai mẹ con đang ngồi ăn hoa quả và xem tivi không hiểu ai xui khiến nó mà thằng bé bỗng quay qua hỏi mẹ :

– Mẹ ơi, ba bận lắm hả mẹ? Con chẳng bao giờ được ngủ cùng ba.

Em chết lặng hồi lâu rồi kéo con ôm vào lòng:

– Con ngoan lắm, biết nhớ ba rồi hả? Ừ, ba bận lắm, công việc của ba đi xa nhiều nên không ngủ lại với mẹ con mình được, cu H đừng hỏi ba câu này nha.
– Không phải, mẹ nói dối H.
– Sao con lại nói như thế?
– Ba bảo ba muốn ngủ lại nhưng mẹ không cho ba ngủ cùng nên ba mới đi.

Nghe đến đây em vô cùng tức giận. Chúng ta đã ly hôn, rốt cuộc anh ta muốn gì? Anh ta muốn được gặp con em đã cho anh ta gặp, không lẽ anh ta còn muốn sống cuộc sống 1 người đàn ông 2 gia đình hoà thuận? Vô lý, quá vô lý, anh ta có quyền gì được đòi hỏi chứ?

Sáng hôm sau em hẹn anh ra ngoài nói chuyện, vừa nhì thấy em anh đã chạy đến và cười rất tươi, giá như nụ cười này đến sớm thì hạnh phúc biết bao nhiêu nhưng giờ đây thì không phải, nhìn thấy nụ cười ấy em càng thêm bực bội và lo sợ trong lòng.

Em hét lớn :

– Anh đang làm cái quái quỷ gì thế?
– Anh …anh không hiểu em đang nói gì?
– Là anh, chính anh bỏ rơi tôi trong thời khắc tôi cần anh nhất, chính anh đã nói không còn cần và yêu tôi, cũng chính anh đã nói anh yêu cô ấy. Vậy tại sao? tại sao anh không để mẹ con tôi được yên?
– Anh…
– Anh gieo vào đầu con trai tôi cái suy nghĩ chúng ta là một gia đình? Anh mất trí rồi sao? Chúng ta đã ly hôn.
– Tại sao em?
– Tại sao ư? Anh là người hiểu rõ hơn ai hết, anh cố gắng nói với cu H rằng tôi không cho anh ngủ lại, không phải chúng ta đã thông nhất nói với thằng bé lịch công tác của anh dày đặc sao?
– Anh xin lỗi anh chỉ muốn được ở cùng con một ngày trọn vẹn.

Em không muốn nghe giải thích, dứt khoát nói:

– Anh đừng gặp cu H nữa.
Nói xong em quay mặt bỏ đi, thật sự lúc ấy tức giận đến nỗi không muốn nhìn mặt anh dù chỉ một phút giây nào. Em không phải là đồ chơi chán thì ném đi, thích thì nhặt lại. Anh ta kéo tay em lại nài nỉ:
– Anh xin lỗi, là anh sai rồi sẽ không có lần 2 đâu, anh hứa.
– Anh không sợ vợ anh sẽ biết chuyện và không để yên cho anh sao? Mà kể cả anh không muốn yên nhưng mẹ con tôi cần yên tĩnh, chúng tôi không muốn bất cứ rắc rối nào xảy ra cả.
Anh im lặng một hồi lâu, đôi mắt thoáng buồn anh buông tay em nói khẽ:
– Em về đi.

Em cứ thế ra về mà trong lòng không hề nguôi giận nhưng trông anh có vẻ lạ lắm, hình như anh đang gặp phải chuyện gì đó không vui. Thôi kệ, anh ta đáng bị như thế.

Tối hôm đó anh uống say mèm, nhớ khi ấy là 11h đêm rồi anh còn gọi điện hẹn em xuống nhà. Ban đầu em không định ra gặp nhưng nghe giọng anh có vẻ quá say rồi em lại lo lắng anh sẽ sảy ra chuyện. Thật ra hận thì hận nhưng em vẫn còn yêu và thương anh nhiều lắm.

Vì dù gì đó cũng là mối tình đầu, là bố của con em. Đến nơi em thấy anh nằm vật ở ghế đá dưới gôc cây cạnh nhà. Em lay nhẹ anh dạy, anh dụi mắt rồi ôm chầm lấy em, em cố đẩy anh ra nhưng không được, sức lực đứa con gái làm sao có thể chống cự lại :
– Anh sai rồi, anh sai rồi, anh không biết rằng mình lại yêu em đến mức này. Cho đến khi mất nhau rồi anh mới hiểu em quan trọng với anh như thế nào. Anh xin lỗi, xin lỗi em!

Anh vừa nói vừa nấc nhẹ, hình như anh đang khóc. Khoan đã, khóc ư?

-Tại sao chứ? Anh nói là anh yêu Mai rất nhiều và đã không còn tình cảm với em mà. Giờ đây chúng ta đã ly hôn, anh quay lại nói những điều này có nghĩa lý gì?
– Anh đã cố, đã cố để ghìm lòng xuống nhưng khi đứng trước mặt em anh không làm được, anh không làm được em ạ.

Không để em nói tiếp anh tiếp lời :

– Trong tuần đầu tiên anh sống cùng Mai có thể là anh cũng đã quá vô tâm vui với người mới mà quên đi sự tồn tại của em nhưng đến tuần thứ hai, mỗi lần anh đi làm về người ra đón anh ngoài cửa không phải là em mà là Mai, anh cảm thấy trống chải trong lòng vô cùng như thiếu đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng với anh, anh vẫn nghĩ rằng đó chỉ là do anh chưa quen, một thời gian sẽ ổn. Nhưng em biết không? Mai không giống em, không nói cười vui vẻ với anh, không hồn nhiên cười đùa như em, thay vào đó cô ấy luôn luôn yêu cầu anh phải thế này, phải thế kia.

Cô ấy luôn luôn lấy học thức, hiểu biết ra để cãi lý với anh khiến anh vô cùng mệt mỏi. Rồi gia đình cô ấy chẳng hề yêu quý, tôn trọng anh như mẹ và các bác, các chú đã làm. Họ chê bai anh đủ thứ, bênh vực để con gái họ cưỡi lên đầu lên cổ anh. Anh là một thằng đàn ông vô dụng đã không thể bảo vệ cho em còn làm em chịu hết tổn thương này đến tổn thương khác. Anh là thằng tồi.

Em nhìn anh, vừa tội nghiệp vừa đáng ghét lấy hết sức bình sinh đẩy mạnh anh ra khiến anh ngã díu dụi xuống đất:

– Không phải trước đây anh và gia đình anh chê tôi học thức kém, ít ăn ít học không xứng với anh sao? Rồi cả nhà anh coi thường tôi, coi tôi như osin. Tôi đã từng nghĩ anh không vậy, anh khác họ nhưng sự thật thì như thế nào? Chồng tôi, người chồng tôi hết mực yêu thương, chăm sóc đã làm gì với tôi? Làm gì sau lưng tôi? Giờ đây anh lại quay lại nói với tôi những điều đó để làm gì? Tôi cho anh biết, tôi không phải là thứ đồ anh cần thì dùng tới không cần thì ném đi và anh nên nhớ học thức không đánh giá được hết một con người. Cái quý giá nhất của con người là ý chí và
ý thức sống. Phải! tôi chỉ là một bông hoa dại không đáng để anh chăm sóc nhưng anh có thấy bông hoa dại nào sinh tồn mà cần bàn tay người chăm sóc hay không? Bởi vậy, hiện tại tôi đang sống rất tốt mong anh đừng làm phiền đến hạnh phúc của mẹ con tôi.

– Anh …

Chẳng kịp nghe anh nói hết câu em quay mặt bỏ đi để mặc anh trong trạng thái say xỉn, em không nghĩ được nhiều đến thế, chẳng thể lo cho anh lúc này, em sợ em sẽ mềm lòng trước bố của con em. Về đến nhà em, treo áo khoác lên móc sau cửa, em gục đầu vào gối khóc, khóc rất nhiều, khóc như chưa bao giờ được khóc cảm xúc lúc này của em ngày một mông lung vui, buồn, thương, tủi, hận… thay nhau chiếm lĩnh khối óc.

Vui vì anh vẫn còn yêu em, vẫn chứa một vị trí trong anh. Ai đã yêu cũng biết mối tình đầu đáng nhớ biết nhường nào, đau đến đâu thì hận đến đâu cũng chẳng thể ngừng suy nghĩ về nó, hơn nữa chúng em lại còn có một đứa con chung giống anh như lột. Buồn cho một mối tình không đầu không cuối và cũng không còn là của nhau, yêu thì cũng còn làm được gì nữa? Nhưng lại hận, hận vì anh bỏ rơi em lúc em cần anh nhất, hận cái cách anh từng đối xử với em – người từng coi anh là một phần không thể thiếu.

Rồi lại thương anh, thương anh vì em đã quá mạnh mẽ quá nhẫn tâm và lạnh lùng trước anh. Mỗi lần nhìn sự buồn bã, thất vọng hằn sâu trong đôi mắt ấy lòng em lại nhói lên một cảm giác gì đó rất lạ chẳng thể gọi tên. Đừng trách em anh ạ, em đâu có muốn phải trở nên như vậy, với một người phụ nữa khi có đủ yêu thương, trân trọng và chở che thì cô ấy sẽ không phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ. Nếu không ai sẽ là người bảo vệ họ? Là phụ nữ ai cũng muốn, muốn lắm một người chồng quan tâm, thấu hiểu và sẻ chia nhưng thử nghĩ coi trên đời này có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được điều đó?

(Đôi lời ngoài lề và nhắn nhủ : Mạnh mẽ ? Người càng mạnh mẽ bao nhiêu thì chứng tỏ càng chịu tổn thương bấy nhiêu,cố tỏ ra là mình ổn nhưng sau nụ cười là nước mắt . Bên ngoài họ chỉ thấy cô ấy giỏi , cứng rắn, năng động , đảm đang và tháo vát nhưng mấy ai nhìn thấy câu chuyện đằng sau những người phụ nữ đang tất tưởi mưu sinh ngoài cuộc sống rồi chiều đến lại vồi vàng biến thành cô Tấm chăm lo cho chồng con ? Đàn ông à , nếu các anh chịu cảm thông và sẻ chia thì cuộc sống này đúng là thiên đường, ngược lại các anh biết đấy , địa ngục trần gian là có thật trên đời. Người sáng suốt, tinh anh sẽ có thể chọn từ bỏ sống ở địa ngục mà tự tạo cho mình một thiên đường riêng ; kẻ yếu đuối lại đắm mình sâu trong đó. Nhưng cho dù có ở cái thiên đường do mình tự tạo hay địa ngục mà hôn nhân bày ra thì cũng chẳng có gì gọi là hạnh phúc ! Chúng tôi luôn tự biện minh rằng không có đàn ông cuộc sống của chúng tôi vẫn rất ổn. Đúng , ổn thì có nhưng tốt thì hoàn toàn không phải , các anh chiếm một vị trí quan trọng trong chúng tôi và ngược lại vì vậy tạo hoá mới sinh ra Adam và Eva . Mong ai đó hiểu !)

Quay lại câu chuyện , đang loay hoay trong mớ suy nghĩ ngổn ngang và hỗn loạn , cơn khát nước cồn cào ở cổ họng ,có thể do khóc quá nhiều rồi . Em vứt vội điện thoại lên giường đứng dậy mở tủ lạnh lấy nước uống , vừa tu được 1 ngụm nghe thấy tiếng chuông điện thoại lạ . Ủa chẳng nhẽ có trộm vào nhà ? Vớ vội cây chổi cạnh góc nhà, phi ngay qua giường vớ lấy điện thoại bấm sẵn 113, rồi bật đèn sáng em tiến ra phía cửa.Bụng thầm nghĩ :

– Thôi xong rồi nếu có trộm lúc này thì chết , giờ nó manh động lắm !
may cu H đòi ngủ cùng cô chủ nhà cô ngủ lại hay khoá trái nên cũng đỡ lo có gì mình sẽ la lớn để cô biết mà phòng vệ dù có mất mạng cũng phải bảo vệ con mà chẳng hiểu sao nó cuốn bà thế. Cửa phòng nãy về em còn chưa kịp đóng rón rén bước đến ngó ra ngoài. Cổng vẫn khoá , không hề có dấu hiệu bị cắt khoá ( Đèn cổng nhà em để cả đêm ). Đang tập trung suy nghĩ về tên trộm thì sực nhận ra tiếng chuông ngay sau lưng mình. Em khép hờ cánh cửa nhìn vào cái móc treo, là trong túi áo . Em quên mất khi lay anh dạy thấy anh để điện thoại trên người em nhét vào túi để nâng anh dậy vì sợ lão say quá, ai ngờ vẫn đủ sứ bật dậy ôm chằm lấy mình. Tò mò rút điện thoại ra xem ai gọi em thấy anh lưu vỏn vẹn 2 chữ :”Vợ”. Là cô ta , không ai khác chính là Mai – kẻ đồng phạm giúp anh ta phá vỡ hạnh phúc của em.Mắt em cứ nhìn vào màn hình điện thoại cho đến khi hai chữ ấy nhoè đi , nhoè đi dần . Em ném điện toại xuống giường ngồi phịch xuống. Bây giờ em không còn khóc nữa.Tại sao cứ phải là một mình em phải khóc ? Ban đầu em chỉ hận anh vì sa ngã giữ đời nhưng nhớ lại câu nói cô ta giục anh bỏ em ở nhà nghỉ thì quả không sai , cô ta là con hồ ly , đáng phải trả giá . Cho dù em có còn cần anh hay không thì em cũng nhất dịnh khiến cô ta mất đi hạnh phúc , để được nếm trải phần nào nõi đau em đã chịu. Điện thoại anh ta đang ở đây , giờ đây làm cách nào ? Em lưu vội số điện thoại của cô ta vào máy. Dùng điện thoại của anh ta bấm nút gọi cho người đàn bà ấy mà cổ họng em như có gì đó nghèn nghẹn mãi mới nói lên lời :

– Alo ..alo …anh đang ở đâu sao không trả lời ? Anh có biết mấy giờ rồi không còn không chịu vác xác về hả ? Anh có biết tôi chăm con cực như thế nào không ? Anh đi đâu cả tối để mình toi vừa lo việc nhà vừa chăm con tối giờ ? Có về không thì bảo ?

Cô ta nói liến thoắng không kịp để cho em nói câu nào. Em nhếch mép cười nhạt nghĩ trong bụng :”Mới có một buổi tối cô đã giận vậy rồi sao ? Tôi còn hơn 3 năm một mình sinh con , nuôi con , làm việc nhà , kiếm tiền kìa …” Cô ta vừa dứt lời em nói :

– Chị ơi anh ấy để điện thoại ở chỗ em đợi em chạy theo đưa anh ấy nha.
Chẳng nghe rõ đầu dây kia chu chéo câu gì em tắt máy luôn . Sau đó nhìn qua cửa sổ phía gốc cây ,dưới ánh đèn đường vàng nhạt , anh vẫn nằm vật ở đó trên chiếc ghế đá (giờ viết đến đây mới để ý chứ lúc ấy có thằng trộm nào chắc nhìn cái bộ dạng ấy nó cũng ngán chẳng thèm móc túi , bê bết thật sự luôn ).Nhìn đồng hồ đã 2h sáng, em đặt vội chiếc taxi qua grap đưa anh ấy về nhưng không phải về nhà mà về một nhà nghỉ trên đường S.E trả tiền taxi và đưa thêm cho lái xe 100k nhờ thuê phòng cho anh ta . Còn chiếc điện thoại nhìn qua đã thấy 7 cuộc gọi nhỡ , lần thứ 8 em bắt máy :

– Nhà nghỉ đó anh nha!

(Giọng ngọt như mía nùi không biết ông tài xế có nổi da gà không nữa) Nói xong câu tắt nguồn luôn rồi nhét điện thoại lại túi của anh ta. Tự nhiên lại thấy vui quá , chắc có lẽ ở nhà cô ta đang lồng lộn lên.

Hôm sau mới mở mắt ra thấy 2 cuộc gọi nhỡ từ anh cũng chẳng buồn gọi lại ,đang mừng tầm vì trêu tức được cô ta ngày hôm qua thì điện thoại lại rung lên “Anh ” is calling…Em bắt máy :

– Alo …
– Hôm qua em đưa anh vào nhà nghỉ à ? Anh cảm ơn em nhé , anh say quá . Em về khi nào vậy .
“Ố thằng cha này điên à mà nghĩ mình vào đó cùng hắn ? Nằm mơ đi ”
– Đúng vậy , anh say quá tôi bắt taxi nhờ đưa anh đến .
– À ra vậy

Giọng anh trầm xuống anh nói tiếp :

– Hôm qua anh say quá không biết có lỡ miệng nói ra điều gì làm em buồn thì cho anh xin lỗi nha !
“WTF sao không thấy nhắc gì chuyện vợ anh ta nhỉ , sao yên ắng lạ vậy ?” Em cũng coi như không biết gì , không hỏi gì , chắc có lẽ chưa về nhà mà đến công ty luôn . À nhưng mà chẳng lẽ cô ta không gọi gì anh ta sao ?Em hơi thắc mắc nhưng tránh để nghi ngờ nên là chờ anh ta tự hỏi thì hơn.Em trả lời:

– Không có gì , anh gọi tôi ra rồi say quá nằm vật ra thôi , có nói câu nào đâu .
– Hôm nay là chiều thứ 7 anh được về sớm chiều anh đưa 2 mẹ con …
Sợ như nói lỡ lời sợ em giận anh ta đỡ luôn :
– À không , chiều anh đưa em và cu H đi chơi nha, mình đi công viên, đi ăn kem nhé !
Em định từ chối mà nghĩ đến cu H 2 tháng nay chưa được đi chơi và gặp ba nên…
– Tuỳ anh !

Em cúp máy . Cu H dạy rồi , được mẹ dạy cahsc tự vệ sinh và đánh răng nên con rất tự lập.Đáng yêu quá , đứng ngoài cửa nhìn vào nhà tắm thấy con đang bắc ghế ghé miệng vào bồn rửa mặt để kem đanh răng không bị vung ra sàn , đôi bàn chân nhỏ nhón nhón lên thấy yêu vô cùng. Bất giác miệng nở nụ cười hạnh phúc , cứ đứng lặng yên quan sát con , như một đứa trẻ đã lớn thật sự , cu H nghịch ngơm nhưng rất ra dáng . Vệ sinh xong con chạy ùa ra ngoài ôm chân mẹ :

– Mẹ ngồi xuống đi H cho mẹ xem cái này.
Vừa ngồi xuống cũng là lúc đôi bàn tay nhỏ xíu của con xoè ra , con cười hồn nhiên :
– Không có gì hihi
Con hôn chụt vào má mẹ , xoa xoa tóc mẹ nũng nịu :
– Hôm nay H ngoan , mẹ cho H nói chuyện điện thoại với ba nha , H muốn ba đưa đi chơi .
– Không cần gọi điện phiền ba đâu , H cứ ngoan chiều nay ba sẽ xuất hiện đưa hH đi chơi đó .
– Mẹ nói có thật không ?

Đôi mắt con loé lên sự vui mừng khôn xiết mà xen vào đó có sự nghi ngờ trong chốc lát .

– Mẹ có bao giờ lừa H đâu nào.

Con mừng nhảy tưng tưng quanh nhà hát bài : Ba thương con…

Nhìn con vui như vậy em cũng rất vui có điều trái tim như bị bàn tay ai bóp chặt : ” Mẹ sẽ mang ba lại cho con…

Ngoc Dung Vu – Dear.vn

3.6/5 - (5 bình chọn)
Người đàn ông luôn có thể yêu 2 người phụ nữ cùng một lúc

Người đàn ông luôn có thể yêu 2 người phụ nữ cùng một lúc

Đã bao lâu rồi vợ chồng mình không ôm nhau ngủ?

Đã bao lâu rồi vợ chồng mình không ôm nhau ngủ?