in

Khi đã quá tổn thương, thay vì khóc thì người ta chọn cách im lặng…

Khi đã quá tổn thương, thay vì khóc thì người ta chọn cách im lặng...
Khi đã quá tổn thương, thay vì khóc thì người ta chọn cách im lặng...

Có bao giờ ta tự hỏi, nhìn lại mình và nghi vấn bản thân rằng đang sống hay là đang tồn tại theo đúng cái nghĩa đen đau đớn kia không?

Và cũng có bao giờ ta ngồi soi lại chính mình, tìm xem có thứ gì đó thật sự là đáng quý, đáng trân trọng để đem theo cả đời này được?

Trái tim sinh ra, vốn dĩ nguyên thủy để duy trì sự sống, nhưng thiêng liêng và cao quý hơn nữa, đó là khi nó biết yêu – biết cho đi những thứ vô hình mà chỉ tình yêu mới có.” Tôi từng nhớ có một vị hiền triết nói rằng. Tình yêu là thứ ngôn ngữ mà người điếc có thể nghe và người mù có thể nhìn thấy. Quả thật không sai! Tình yêu vô vàn cung bậc và đố ai mà định nghĩa được nó chính xác và đầy đủ nhất được.

Tình yêu đâu phải chỉ có đôi trẻ nam – nữ say đắm, mê hoặc chìm trong men tình, chìm trong ánh mắt rực lửa của nhau đâu nhỉ? Tình yêu còn là sự yêu thương, san sẻ, đồng cảm và gần gũi của con người với con người, như những hành động nhỏ nhưng lại là tình yêu, là tình thương vô bờ mà con người ta dành cho nhau vậy.

Đôi khi, tình yêu mà ta trao đi còn hướng đến những đối tượng khác, xa hơn thế, khác lạ hơn nữa mà chẳng ai lý giải nổi, chỉ đơn thuần là ta muốn yêu, muốn thương, muốn cho đối tượng ấy có được những điều hạnh phúc nhất và tuyệt vời nhất mà thôi.

” Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ. Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều”

Yêu thì có bao giờ là đủ? Cho đi thì có bao giờ là thừa? Mớ cảm xúc hỗn độn trong tình yêu cứ như một vật thể không xác định vậy, nó rối bời lại, khó gỡ và có khi cả đời này chẳng ai gỡ được. Xin mạn phép nói về tình yêu đôi lứa – đề tài muôn thuở nhưng chẳng bao giờ là cũ.

Yêu thì vui buồn lúc nào cũng có thể thay phiên nhau mà thường trực trên khuôn mặt, trên con người. Có khi nó dằn vặt, nó bóp nghẹt tim con người ta lại, ép cho lồng ngực đến nghẹt thở và rồi nước mắt phải rơi ra. Người ta vui, người ta cười. Người ta đau, người ta khóc. Thế nhưng xót xa thay khi kể cả vui hay đau, người ta chọn im lặng.

Tại sao khi yêu lại vậy? Hãy nhìn vào trái tim bạn. Bạn có biết:” Trái tim rỗng”? Trái tim là biểu tượng của tình yêu. Nhưng trái tim rỗng thì lại đồng nghĩa với việc tình yêu giống như một cỗ máy chỉ có vỏ mà không có động cơ vậy. Giống một thứ vô tri, vô giác. Trái tim rỗng khi mà nó mệt mỏi, khổ sở quá rồi. Nó bị vắt kiệt sức mất rồi.

Tuy phải gồng lên, thoi thóp thở vì những vết sẹo đang dày vò không ngừng nghỉ, nó vẫn đập, đập trong bao thương tổn, màu cứ ứa ra và chằng chịt dị tật. Đơn giản là khi có trái tim mà không biết yêu, không thể yêu hay đã quá khổ cũng chỉ vì yêu.

Chung quy lại thì nó vẫn khổ nhất, nó bị hành hạ, đay nghiến không thương tiếc như thế chỉ vì những suy nghĩ dồn nén, cứ ngày một chồng chất, u ám cả một tâm hồn cũ nát, nhợt nhạt. Để rồi bây giờ nó cũ kỹ, và hằn lên bao điều nghẹn đắng.

Một trái tim rỗng và một mảnh hồn đã phai nhạt, tìm đâu cho được điều gì thật mới mẻ, để vực dậy và tái sinh nó như thuở vẹn nguyên? Tại sao tôi cứ lại phải chà vào lòng mình những nỗi đau ấy, tại sao tôi lại cứ phải đem con tim mình ra giày xéo như một thứ bỏ đi đến vậy? Cái giá phải trả quá đắt cho một nỗi đau không bao giờ có thể đền đáp được. Chỉ còn một trái tim rỗng, rỗng tuếch đến vô hồn và ảm đạm….

Hoàng Bảo – Dear.vn

5/5 - (1 bình chọn)
Mê mẩn bể bơi vô cực nằm giữa cánh đồng lúa ở Châu Đốc

Mê mẩn bể bơi vô cực nằm giữa cánh đồng lúa ở Châu Đốc

Em đã mệt mỏi lắm rồi vì thực sự em đã quá tổn thương...

Em đã mệt mỏi lắm rồi vì thực sự em đã quá tổn thương…