Tháng mười không anh, thứ còn lại chỉ là những con phố đầy mưa cùng với một lời thứ tha cho một cuộc tình đổ vỡ.
Tuổi thanh xuân vốn phải luôn đẹp và rực rỡ, nhưng vì tình yêu tan vỡ mà thanh xuân em mang một sắc màu buồn.
Nỗi nhớ anh cùng tấm lòng thương anh giày vò em đến nghẹn thở. Phải làm sao khi mà trong một cuộc tình, trớ trêu thay em lại là người yêu nhiều hơn.
Ngày anh dứt khoát rời khỏi vòng tay nhỏ bé của em, trời không đổ cơn mưa rào, em đứng dưới cái nắng mùa hạ mà cảm thấy thế giới quay cuồng.
Để rồi khi bước chân quay về căn phòng ngủ bé nhỏ của mình, em cuộn tròn người lại và thầm khóc. Và ngoài cửa sổ mưa rào bất chợt đổ xuống.
Tiếng mưa khi ấy như tiếng lòng đau đớn của một người con gái yếu đuối trước những đổ vỡ của một cuộc tình. Anh có nghe thấy hay không?
Ngày anh rời bỏ em chỉ vì cô ấy, anh có biết rằng trong em là vị đắng nghẹn ngào. Bao cung bậc cảm xúc đổ về, và em thầm chán ghét cuộc đời này quá tàn nhẫn với em. Hơn hết, em giận người em đã từng thương biết bao.
Khi mà bao câu nói thề hẹn của người thương chỉ là lời nói đầu môi, tan biến đi theo làn gió như những đóa bồ công anh ngày xuân.
Anh quên em mất rồi, cũng như quên đi bóng dáng tình yêu của chúng ta. Anh đã thật sự quên hết rồi phải không anh?
Và em thầm giận hờn tháng năm đã đẩy anh xa em. Thời gian đã khiến cho trái tim anh nhạt nhòa bóng dáng em. Nhưng nó lại bóp nghẹn trái tim em với những nỗi nhớ anh mỗi khi đêm về.
Và em thầm giận khi bản thân em quá yếu đuối và si tình, luyến tiếc một bờ vai, một bàn tay đã là của người ta.
Em như điên cuồng với mọi thứ, tìm kiếm những biện pháp giải thoát trái tim đang thầm khóc này, em học hỏi từ người ta rất nhiều điều.
Học cách quen với cô đơn, học cách đi dạo phố một mình, gồng mình với những suy nghĩ phải thật độc lập và mạnh mẽ. Chỉ có như vậy, em mới quên đi được bóng dáng của người em từng thương.
Và rồi năm tháng dần trôi, tháng mười cũng dần kết thúc, khi mùa thu chuẩn bị rời xa. Em phát hiện mình lúc bất chợt gặp anh trên phố đầy người.
Thứ còn đọng lại trong em chỉ là những kí ức đẹp đẽ khi xưa, trái tim yêu anh khi ấy, giờ đây đã nguội lạnh rồi.
Và rồi tháng mười dần đi, để lại là những cơn mưa rào bất chợt cùng lời thứ tha cho một cuộc tình của người đã từ bỏ. Nhìn cảnh người từng thương xin em được một lời tha thứ cho nhẹ lòng.
Nghe giọng nói ngày nào em nhớ đến thầm khóc thốt lên những câu từ luyến tiếc của anh. Ngoài chênh vênh, em chỉ cảm thấy thật trớ trêu và buồn cười.
Em còn thấy tiếc thay cho những năm tháng mạnh mẽ vượt qua một mình chỉ để quên hình ảnh ai kia. Để rồi sau tất cả, người ta chỉ muốn thứ tha và còn luyến tiếc em.
Là em thay đổi hay người ta thay đổi, em nghĩ rằng là tất cả đã không còn như xưa nữa rồi. Em không thể nào thứ tha cho một cuộc tình đã tàn phá những mảng tình yêu nồng nàn trong em.
Vì em nhớ những kí ức buồn đó, nên không thể buông lời nói vỗ về anh được hỡi người từng thương. Em cũng không thể quay về khi anh buông lời luyến tiếc em.
Vì lúc em cô đơn và thầm khóc dưới những cơn mưa rào ngoài kia, thì người từng thương lúc ấy đang thầm hạnh phúc bên ai?
Cho nên anh à, chúng ta đã dần thay đổi theo năm tháng tuổi trẻ rồi. Và những đổ vỡ khi ấy hóa thành kí ức buồn đọng nơi trái tim, anh hãy như em ngày đó, học cách mạnh mẽ và quên em đi.
Bởi chúng ta gặp nhau khi thời điểm chưa tới, đành phải tổn thương nhau mà rời đi. Hãy chấp nhận sự thật này và ngẩng cao đầu bước đi.
Để mà chúng ta có thể bước tiếp, tìm đến với bến đỗ đích thực của đời mình. Hãy cho nhau một góc nơi trái tim đầy vết thương, hãy cho nhau một nụ cười ủng hộ nhau khi chợt bắt gặp dưới con phố quen thuộc anh nhé.
Gửi anh, người từng thương!
Bích Ngọc – Dear.vn