Dear.vn– Sau bao bộn bề của cuộc sống ta muốn đi tìm lại chính mình, nhưng dường như quá khó.
Bỗng một ngày ta chợt nhận ra lâu rồi không đi công viên, lâu rồi không la cà quán sá với lũ bạn quỉ sứ.
Bỗng một ngày ta chợt nhận ra: ah! Hình như lâu rồi ta không yêu thương ai cả, miệng cứ kêu rằng tôi F.A, tôi độc thân, tôi thích tự do nhưng thật tâm đôi khi ta thấy mình muốn được yêu thương.
Bỗng một ngày ta thấy chạnh lòng khi nhìn lũ bạn vui vẻ tình tứ bên người yêu còn ta vẫn lẻ loi một mình.
Bỗng một ngày ta không thấy vui khi xuống phố mà thay vào đó cảm giác lạc lõng giữa dòng người qua lại.
Ta đi tìm ta giữa chốn bộn bề cuộc sống, nhưng chỉ thấy sự vô định và mông lung.
Ngắm nghía mình trước gương, sờ vào nét mặt… hình như mình đang già đi, tuổi xuân đang trôi tuột, nhưng ta chẳng có gì trong tay.
Bao lâu rồi ta không yêu nhỉ? ừ thì cũng khá lấu rồi đấy. Ta cứ mải miết kiếm tìm, ta tìm gì vậy? liệu rồi sẽ tìm tới bao giờ.
Ta sợ hãi thứ gọi là tình yêu, ta mất niềm tin vào nó sau những tổn thương lòng đã có. Ta không tin thứ gọi là mãi mãi và không tin ai đó sẽ luôn ở bên bảo vệ dù cho cả thế giới có quay lưng với mình và rồi cứ thế ta quay lưng với nó, quay lưng với tình yêu và xa lánh những người muốn đến bên ta.
Bao lâu rồi ta không biết tới cảm giác nhung nhớ, giận hờn ghen tuông và ích kỷ. Ta sống như một con rôbốt được lập trình sẵn để làm việc, ngủ nghỉ và thỉnh thoảng đi chơi.
Cảm xúc giành cho người khác giới trong ta cứ nhạt nhòa dần và rồi khiến ta chai lì mất cảm xúc.
Ta bỗng đánh mất sự hồn nhiên vui tươi của cô gái mới vào đời tràn nhựa sống, tràn ước mơ, tràn hi vọng, thay vào đó là một cô gái ít cười, biết đề phòng với tất cả để khỏi bị tổn thương.
Nhưng rồi cơn gió lạnh ùa về, ta thấy cô đơn đến lạ, nỗi cô đơn ôm lấy thân hình bé nhỏ, luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng sâu thẳm lại khao khát sự chở che hơn ai hết.
Ta thấy mình nhỏ bé giữa dòng người, dòng đời tấp nập. Hình như lâu lắm rồi ta không hẹn hò, không đi xem phim, không đi chơi như những cặp tình nhân khác.
Bỗng một ngày ta thấy chông chênh tới lạ, dắt xe ra khỏi nhà, ta không biết mình muốn đi về đâu và nên đi nơi nào.
Có lẽ đã tới lúc ta nên buông bỏ, buông bỏ nỗi buồn, buông bỏ vết thương lòng để tìm lại mình, tìm lại niềm vui cho cuộc sống và hơn hết tìm lại những cảm xúc quá đỗi bình dị mà ta đã đánh mất từ lâu.
Có những ngày ta chợt muốn thoát khỏi nỗi chông chênh này! đó là lúc ta đang nhìn lại mình, nhìn lại những thứ ta đã đánh mất và đến lúc ta phải tìm lại nó.