Dear.vn – Là như vầy, tối hôm kia, không, nên nói là……. rạng sáng. Em đột nhiên bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng, tim đập điên cuồng, mồ hôi lạnh ứa ướt cả áo. Thầy Vu, em chưa từng mơ thấy cơn ác mộng nào kinh khủng như vậy???? Lúc em tỉnh lại vẫn còn sợ tới mức run rẩy……
Chương 1: Sự việc bắt đầu
Sự việc bắt đầu vào sau giờ học hôm đó.
Nghề nghiệp của tôi là giáo viên tâm lý học trung học, chính là mỗi tuần sẽ có một tiết dạy các bạn về môn tâm lí. Chỗ tôi làm việc là một trường trung học như bất cứ ngôi trường trung học nào trên cả nước, luôn coi trọng các môn học chuyên ngành, chức nghiệp của tôi hiển nhiên là một nghề không được xem trọng. Nhưng may mắn, không phải tất cả học trò đều nghĩ như vậy.
Ngày đó là một buổi sáng thứ tư, tôi vừa xong tiết học của ban 12, trở về văn phòng, ngồi xuống nghỉ một lát, uống mấy ngụm trà rồi chuẩn bị tan tầm về nhà. Ngay lúc tôi đứng dậy muốn rời đi thì thấy Lam Điền Vũ của ban 12 đang đứng ngay cửa văn phòng.
Cậu bé này là một học trò không có gì đặc biệt trong ban 12, tôi có thể nhớ rõ như vậy có lẽ vì cái họ đặc biệt của cậu bé. Lúc này cậu bé có vẻ rất ngại ngùng, thần sắc còn có chút lo lắng đứng bên ngoài, tôi nhận ra có lẽ cậu bé gặp phải chuyện phức tạp, muốn tìm tôi tâm sự làm cố vấn tâm lí cho học trò cũng là trách nhiệm của tôi.
Đây vốn là chuyện bình thường, mỗi ngày tôi đều tiếp một đến hai học trò như vậy, nhưng tôi không thể nào ngờ, chuyện nhìn như bình thường này lại dẫn tới một sự kiện khủng bố liên tiếp, không thể lí giải nổi.
Tôi ngồi xuống ghế, nở nụ cười chuyên nghiệp của cố vấn tâm lí tiếp đón học trò: “Vào đi, Lam Điền Vũ.”
Cậu bé chần chờ nhìn tôi vài lần sau đó chầm chậm tiến vào, đứng trước mặt tôi, cúi đầu.
Cậu bé trước tiên cần thả lỏng.
“Đừng đứng như đang bị phạt thế kia.” Tôi nói thật nhẹ, kéo một chiếc ghế dựa tới cạnh mình: “Đến, ngồi xuống nói xem em tìm tôi có chuyện gì?”
Lam Điền Vũ ngồi bên cạnh tôi, gương mặt vẫn bảo trì biểu tình lo lắng, bất an, thậm chí ánh mắt còn có phần sợ hãi, hoàn toàn khác biệt với biểu hiện của thiếu niên trưởng thành khi gặp phải vấn đề phức tạp. Tôi thầm phỏng đoán có lẽ cậu bé thực sự gặp chuyện gì đó, vì thế cũng không thúc giục.
Một lúc thật lâu, cậu bé rốt cuộc mở miệng: “Thầy Vu, em là học sinh trọ lại trường, mấy hôm nay….. em gặp phải một chuyện rất khó tin, em không biết nên giải thích thế nào, em muốn tìm thầy nói chuyện.”
Tôi gật đầu: “Em nói đi.”
“Đã 3 ngày rồi….. liên tục 3 đêm đều xảy ra tình huống này…..” Cậu bé nuốt nước miếng, cơ thể vô thức rùng mình, tựa như đã trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ.
Tôi cũng có chút tò mò, theo dõi cậu bé: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Lam Điền Vũ xanh mét: “Là như vầy, tối hôm kia, không, nên nói là……. rạng sáng. Em đột nhiên bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng, tim đập điên cuồng, mồ hôi lạnh ứa ướt cả áo. Thầy Vu, em chưa từng mơ thấy cơn ác mộng nào kinh khủng như vậy???? Lúc em tỉnh lại vẫn còn sợ tới mức run rẩy……..”
Tôi có chút hiểu được, an ủi nói: “Này không kì quái, hiện tại chương trình học làm các em có rất nhiều áp lực, đạo não con người nếu bị vây trong trạng thái khẩn trương một thời gian dài thì buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng…….”
“Không, thầy Vu, em còn chưa nói hết.” Lam Điền Vũ lo âu ngắt lời: “Vấn đề mấu chốt không phải là cơn ác mộng.”
Tôi hơi há miệng thở dốc: “Vậy đó là gì?”
“Em có thói quen lúc ngủ sẽ đặt điện thoại bên cạnh gối đầu. Mặc kệ là lúc nửa đêm thức dậy đi WC hay vì nguyên nhân khác, em luôn cầm điện thoại xem thời gian. Ngày đó sau khi bừng tỉnh vì cơn ác mộng, em cũng như bình thường nhìn giờ, phát hiện là 4 giờ 16 phút.”
Tôi sửng sốt một lúc lâu, hỏi: “Có chuyện gì, 4 giờ 16 phút có ý nghĩa đặc biệt với em sao?”
“Không, không có…. lúc ấy em chỉ thuận tay nhìn thoáng qua, không hề nghĩ gì cả. Chính là…….” Lam Điền Vũ nhịn không được rùng mình một cái: “Hai đêm sau đó đã phát sinh một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà nó thực sự đã liên tục xảy ra.”
Tôi khẽ lay đầu, có chút không hiểu: “Em nói…… chuyện gì liên tục phát sinh?”
Lam Điền Vũ sợ hãi nói: “Tối hôm trước, em cũng thấy cùng một giấc mơ, hơn nữa lại bừng tình, em nhìn thời gian…… cư nhiên lại là 4 giờ 16 phút; mà tối hôm qua cũng vậy, em bừng tỉnh sau cơn ác mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lúc em cầm di động nhìn thì…….”
“Lại là 4 giờ 16 phút?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy.”
Tôi vươn tay ra dấu: “Nói vậy, em liên tục 3 ngày đều bị một giấc mơ bừng tỉnh vào lúc 4 giờ 16 phút?”
Lam Điền Vũ dùng sức gật đầu, lo lắng hỏi một chuỗi vấn đề: “Thầy Vu, sao lại như vậy ạ? Em từ đó tới giờ chưa từng gặp phải chuyện này. Em rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì? Loại hiện tượng này trong tâm lí học có giải thích không ạ?”
Tôi chăm chú nhìn cậu bé, trong lòng nhanh chóng phán đoán. Kì thực trong lòng tôi đã có kết luận đại khái, nhưng vì thận trọng… tôi phải hỏi cậu bé thêm vài vấn đề.
“Em liên tục 3 ngày thấy cùng giấc mơ, có thể kể thầy nghe một chút về giấc mơ đó không?”
Ngoài dự kiến của tôi, Lam Điền Vũ lắc đầu nói: “Em không nhớ gì cả. Mỗi lần bừng tỉnh hoàn toàn không nhớ được nội dung, chỉ biết đó là một cơn ác mộng đáng sợ.”
Tôi lập tức phát hiện vấn đề trong câu nói của cậu bé: “Em ngay cả nội dung của nó cũng không nhớ, sao lại biết 3 ngày mình đều mơ thấy một giấc mơ giống nhau?”
“Đó là vì….. 3 đêm sau khi tỉnh lại cảm giác đều giống nhau, hơn nữa tuy em không nhớ trong mơ đã thấy gì, nhưng hình như có chút ấn tượng….. tóm lại, em cam đoan là cùng một giấc mơ.” Lam Điền Vũ thấy tôi có chút nghi ngờ, liền quẫn bách: “Em không thể nói rõ, có lẽ….. là trực giác đi.”
“Được rồi.” Tôi không muốn tiếp tục vấn đề này, lại hỏi: “Việc này ngoại trừ tôi, em còn nói với ai khác không?”
“Em chỉ nói với Ngô Hạo Hiên ngủ ở tầng trên. Bất quá cậu ấy nói chỉ là trùng hợp thôi, bảo em đừng để tâm, nhưng em không nghĩ vậy, em biết chuyện này nhất định không bình thường. Đặc biệt là lần thứ 3, cũng chính là tối hôm qua…. em có cảm giác không tốt…. giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh.” Lam Điền Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, sợ hãi hỏi: “Thầy nói đi, thầy Vu? Chuyện em gặp phải rốt cuộc giải thích thế nào? Nó rốt cuộc có ý nghĩa gì? Thầy biết không?”
Đúng vậy, tôi biết, tôi thầm nghĩ trong lòng, nhưng với kinh nghiệm của một cố vấn tâm lí, tôi sẽ không trực tiếp nói chứng bệnh với bệnh nhân, như vậy sẽ gây ra mâu thuẫn tâm lí cho người bệnh, tôi suy nghĩ nên dùng phương pháp nào đề trị liệu chứng bệnh ám ảnh tâm lí cho cậu bé.
Trước khi rời khỏi văn phòng, Lam Điền Vũ còn nói cám ơn. Nhưng tôi biết đây chỉ là hành vi lễ phép bình thường của học trò, cậu bé vẫn chưa nhận ra vấn đề của mình. Đây là việc rất bình thường, mặc dù tôi đã cố nói chuyện với cậu bé hơn nửa giờ, nhưng không thể chỉ thông qua trò chuyện mà trị dứt căn bệnh tâm lí cho cậu bé. Đặc biệt là lúc tôi ám chỉ tình huống này chẳng qua là do não bộ cậu bé quá căng thẳng nên sản sinh ra một ít ảo tưởng, tôi rõ ràng nhìn thấy tình tự thất vọng cùng mâu thuẫn trong đôi mắt Lam Điền Vũ.
Hiển nhiên cậu bé không tin những lời tôi nói, nhưng rất lễ phép không trực tiếp biểu hiện không tín nhiệm, chỉ im lặng nghe xong phân tích của tôi, cùng đề nghị thả lỏng tinh thần, giảm bớt áp lực học tập nhưng thực tế cậu bé căn bản không nghe lọt tai được lời nào.
Sau khi Lam Điền Vũ rời đi, tôi thở dài một hơi, xem ra muốn chữa hết bệnh của cậu bé này, cần phải trải qua quá trình trị liệu trường kì, giờ cứ về nhà trước vậy.
Sáng hôm sau lúc tôi tới trường liền nhận ra có chuyện xảy ra.
Trước cổng trường là một chiếc xe cảnh sát, trên sân trường, đám học trò túm lụm lại, thần sắc hoảng sợ không ngừng bàn tán, tôi ôm một bụng nghi vấn đi vào văn phòng, phát hiện hiệu trưởng vừa nói gì đó với nhóm giáo viên, tôi chỉ nghe được một câu cuối cùng “Tóm lại, chuyện này không được lộ ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hướng rất lớn cho trường chúng ta.”
Tôi vội vàng chạy qua hỏi: “Hiệu trưởng, đã xảy ra chuyện gì?”
Hiệu trưởng quay đầu lại nhìn tôi, thở dài, có chút không tình nguyện nói: “Một học sinh trọ lại trường vào rạng sáng hôm nay đã tử vong ngoài ý muốn trong ký túc xá.”
“A!” Tôi sửng sốt: “Là ai?”
“Lam Điền Vũ ban 12 năm nhất.” Hiệu trưởng cau mày: “Được rồi, đừng nói tới chuyện này nữa, tôi vừa nói, chuyện này……”
“Chờ đã!” Tôi hệt như bị điện giật run bắn lên: “Thầy nói ai chết? Là Lam Điền Vũ ban 12 năm nhất sao?”
Hiệu trưởng cùng nhóm giáo viên trong văn phòng đều sửng sốt, hiển nhiên cảm giác được thái độ của tôi có chút bất thường.
Hiệu trưởng buồn bực hỏi: “Đúng vậy, thầy sao thế?”
Tôi há miệng thở dốc, định nói ra chuyện hôm qua Lam Điền Vũ tới tìm mình nhờ tư vấn, nhưng cuối cùng, tôi cảm thấy không thể nào nói ra loại chuyện quái dị này. Huống chi hiện tại tôi có chuyện khác cần quan tâm hơn.
“Hiệu trưởng, cậu bé chết thế nào?”
“Hình như là quá kinh hãi làm cơ tim tắc nghẽn, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.”
Tôi sửng sốt, nhớ tới việc là mà hôm qua Lam Điền Vũ nói, trong đầu chợt xuất hiện một ý tưởng, dồn dập hỏi: “Hiệu trưởng, thầy nói Lam Điền Vũ chết vào rạng sáng hôm nay, vậy thầy có biết thời gian tử vong chính xác không?”
“Nghe pháp y Khang Vĩ nói, thời gian tử vong là rạng sáng từ 4 đến 4.30.” Nói tới đây, hiệu trưởng càng hoài nghi: “Thầy Vu, Lam Điền Vũ với thầy có quan hệ gì a? Thầy hỏi kĩ vậy làm gì?”
Tôi hoàn toàn không để ý tới vấn đề của hiệu trường, bởi vì tôi vừa nghe thây cái tên ‘Khang Vĩ’ đã nhịn không được mà kêu lên: “A, pháp y Khang Vĩ? Cám ơn thầy, hiệu trưởng!”
Hiệu trưởng cùng nhóm giáo viên nghi hoặc nhìn tôi chạy ra khỏi văn phòng.