in

Tiếng đàn dang dở của một mối tình Thiên Bình – Ma Kết

Tiếng đàn dang dở của một mối tình Thiên Bình – Ma Kết 1

Dear.vn Trong âm nhạc, piano là vua, violin là nữ hoàng, guitar là chàng hoàng tử lang thang. Và anh, cùng tiếng đàn cô độc sẽ theo em mãi, rong ruổi như những ngày chúng ta đã từng quấn quýt nhau như những cơn gió lạ…

Anh – Chàng trai Ma Kết hiền lành, vui tươi và luôn luôn cố gắng để đạt được mọi mục tiêu có thể.

Em – Nàng Gió Thiên Bình ham chơi, thích đùa giỡn, nhưng vẫn tỏa sáng với những lý tưởng và tài năng của bản thân mình.

Rồi chúng ta, hai cá thể chẳng hề giao nhau, gặp nhau ở một mối nhân duyên trời định. Người ta bảo, Thiên Bình và Ma Kết mà quen nhau, sẽ chẳng thể nào đâu. Vì chẳng có nét nào ở Đất lại hấp dẫn được Gió, và cũng chẳng sức mạnh nào có thể cuốn bay được Đất đây. Thế nhưng, anh và em vẫn gặp nhau, vẫn quen nhau, và vẫn yêu nhau như thường.

Em từng nói, em rất thích guitar. Bởi lẽ, một ông vua quyền lực hay một vị nữ hoàng kiêu sa không hợp với Thiên Bình em. Lang thang tự do và phiêu lãng như một làn gió, đó mới chính là em. Em yêu sự mộc mạc, giản dị nhưng trong trẻo tiếng từng sợi dây đàn ngân lên. Em có thể thao thao bất tuyệt hàng giờ về cậu chàng Sungha Jung đẹp trai với cây guitar lãng tử. Em cũng từng nói, em thích con trai biết chơi đàn guitar, nhìn chất hết biết!

Anh phì cười, nhưng hồi sau, băn khoăn chút đỉnh rồi lại hỏi: “Vậy nếu anh chơi guitar, em sẽ thích anh chứ?”

Và anh tập chơi guitar thật.

Những ngày đầu tiên, bàn tay anh đau buốt. Những đầu ngón tay đỏ lên, mồ hôi và nhọc nhằn lằn rõ trên từng phím. Âm nhạc và nghệ thuật, dường như là một thứ không dành cho Ma Kết. Cũng như gió, sao có thể len lỏi vào đất anh đây?

Nhưng rồi một tháng, hai tháng, rồi ba tháng. Chỉ vỏn vẹn như thế, ngày qua ngày tập luyện, anh đã tự tin song tấu cùng người khác bản Sun flower trước toàn trường. Em ngỡ ngàng, nhưng cũng cảm thấy thật hạnh phúc xen lẫn chút tự hào. Tự hào vì anh đã trưởng thành như từng vết chai nơi đầu ngón. Và cũng thật hạnh phúc vì em biết rằng anh rất yêu em.

Rồi cuộc sống cuốn đi anh và em với thi cử, học hành, kéo đến những xích mích, giận hờn và cả giọt nước mắt rơi. Em từng nói em thích con trai mặc áo sơ mi, mang giày thể thao và đàn guitar lãng tử. Anh hỏi tại sao lại thích lãng tử? Lãng tử có gì tốt? Họ có vẻ bề ngoài tuyệt vời nhưng thường đi trêu chọc những cô gái khác, đùa giỡn trên tình cảm của những cô gái tốt. Anh hỏi em thích lãng tử như vậy ư?

Không phải… Em lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng lại chẳng thể đưa ra lý do gì để biện minh cho mình. Là Thiên Bình, em yêu cái đẹp, em tự biết mình thích tự do, không muốn trói buộc vào một mối quan hệ nào cả. Nếu em là một chàng trai lãng tử, chắc em cũng sẽ là một người như lời anh nói…

Anh là thực tế. Còn em chỉ có một nửa là thực tế. Cân phải thăng bằng! Em vẫn mộng mơ một chuyện tình lãng mạn như trong tiểu thuyết ngôn tình. Còn với anh, lãng mạn chỉ là một thứ xa vời. Em thích kẹo, thích chocolate, thích ăn bò khô, anh đều mua cho em. Nhưng em thích một cái ôm thật chặt, một nụ hôn lên trán, một cái nắm tay qua bao phố phường, anh chẳng hề cho em.

Thời gian qua đi, chúng chẳng phải phương thuốc để chữa lành mọi dỗi hờn kia. Thiên Bình em thì thường nhún nhường và bỏ qua mọi thứ, Ma Kết anh cũng tự nhận lỗi về mình rồi coi như xong chuyện. Tiếng đàn của anh lạc dần, tiếng lòng của em phai dần, và rồi chúng ta dần xa nhau.

Đó là một sự cô độc quẩn quanh. Nếu em bên anh ban ngày, ban đêm thật sự là một chuỗi ác mộng kinh hoàng. Em nhớ anh, nhưng sự thực thì ban ngày đã chạm mặt nhau cả tỉ lần, em còn cớ gì để gặp anh nữa? Bấy giờ, em mới thấu hiểu thế nào là khoảng cách. Em chỉ cách anh vài cây số, nhưng chẳng thế bước chân trên con đường nối về nhau. Tiếng đàn cũng lại một lần nữa mờ đi, nhạt đi, rồi trở nên cô độc, hiu quạnh.

Rồi một ngày, tiếng đàn của anh trở nên trong vắt. Nó dịu dàng, nhẹ nhàng như lúc anh mới tập chơi guitar. Đó là một chuỗi những niềm vui ngập tràn, lấp lánh và cả những đam mê vừa bùng cháy. Em chưa kịp vui mừng, bỗng nhận ra mình lạc lõng giữa bản đàn ấy, bởi người làm anh một loạn nhịp, không phải là em. Anh đã là một Ma Kết lãng tử với vẻ lạnh lùng vốn có.

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi khi nhớ về anh, em lại cảm thấy mình như bé lại giữa dòng cảm xúc. Tình yêu hẳn là một bản hòa tấu. Sẽ có những lúc thăng, và cũng sẽ có những lúc trầm, nhưng phải biết dung hòa lẫn nhau để tạo thành một bản nhạc đặc sắc. Nhưng thế vẫn chưa đủ. Sẽ phải có guitar, có piano, có violin, có tiếng sáo trúc ngọt ngào hay cả âm vang harmonica da diết, đó mới là một bản phối rực rỡ cho một tình yêu thăng hoa.

Em đã vội vàng giữ lấy anh, rồi vội vàng buông tay, rồi lại ngẩn ngơ nhìn anh xa mãi.

Em tìm nỗi nhớ, em tìm quá khứ

Nhớ lắm kí ức em và anh…

Trả lại em yêu thương ấy, xin người hãy về nơi đây,

Bàn tay yếu ớt cố níu anh ở lại…

(Chắc ai đó sẽ về – Sơn Tùng M-TP)

“Nếu đó đúng là định mệnh thì những người yêu nhau sẽ lại quay trở về bên nhau.” Em tin rằng giữa chúng ta tồn tại một sợi dây đàn, liên tục vang lên tiếng nhạc hạnh phúc. Đó cũng là duyên số níu giữ trái tim em lại gần anh. Nếu đó đúng là định mệnh, anh sẽ quay trở về bên em chứ?

XUXU KAWAII

1.5/5 - (2 bình chọn)
Dự báo sự nghiệp tháng 11 của 12 cung hoàng đạo

Dự báo sự nghiệp tháng 11 của 12 cung hoàng đạo

5 điều đáng ngại nhất của một chàng trai Sư Tử 4

5 điều đáng ngại nhất của một chàng trai Sư Tử