in

Tháng bảy năm đó, tôi yêu em quên cả bình yên của chính mình

Tháng bảy năm đó, tôi yêu em quên cả bình yên của chính mình
Tháng bảy năm đó, tôi yêu em quên cả bình yên của chính mình

Em của tháng bảy là một em vui tươi và ngọt ngào. là signorina của ferragamo quyến rũ, là flora của gucci bừng sáng và cuốn hút. là khuôn miệng nhỏ linh hoạt than không ngừng về cái nóng và mệt mỏi, và vẫn nhìn tôi dịu dàng.

Em của tháng bảy là một em ngẫu hứng. chúng ta đi bơi nào, hãy đi ăn kem nhé, hãy đi uống gì đó mát mát đi, và em sẽ dựa đầu vào vai tôi, và luồn ngón tay khô mát vào bàn tay tôi. và kim đồng hồ dù chuyển động tịnh tiến, cũng không còn cô độc nữa.

Em của tháng bảy đi về phía Nam, rồi lặng im để tôi đi khắp các con phố biết có ngóng tìm em cũng không xuất hiện. tôi của tháng sáu ở trong đấy, cũng lặng im và yêu không thành tiếng đường phố cũ kĩ ngày xưa. em trở về, rám nắng và thoáng mệt vào sáng tinh mơ ở sân bay, nhưng vẫn đủ nồng nàn để thì thầm vào tai tôi trên đoạn xe vào thành phố. chúng ta đi biển thôi. ừ, bao giờ? bây giờ. mai. ừ.

Em của tháng bảy chờ tôi rất lâu, kiên nhẫn và không lời trách móc. em vẫn như thế, vẫn biết tôi dù có muộn cả tiếng, thì tôi vẫn là điều em muốn, và mang cho em điều mong đợi. bữa ăn, hoa và món quà chỉ là cái cớ. chúng ta chỉ muốn ở cạnh nhau, và tự thưởng thú xa xỉ của việc tiêu thời gian, đúng không?

Em của tháng bảy sống động bên cạnh biển. cười nói và đùa vui, và ôm tôi và nói em đã nghĩ về chuyến đi này rất lâu. tôi ghì chặt em vào lòng, biết rằng mọi thứ an toàn đã được đánh đổi. tôi không cần đi đâu nữa. tôi ở cạnh biển và có em trong tay. tôi không cần đi đâu nữa.

Em của tháng bảy kéo tôi đi khắp nơi, gặp tôi vào mọi khe hở của công việc. em của tháng bảy đi học lớp cắm hoa, tặng tôi tác phẩm em làm được với vẻ tự hào không cố giấu. trời đổ cơn mưa bất chợt, em vòng tay ôm tôi dưới mái hiên nhỏ, rồi cười rồi nhảy lên xe phóng đi với đôi chân trần. để rồi những cơn mưa sau đó, tôi cứ vô thức tìm đôi chân trắng nhỏ của em.

Em của tháng bảy vào ngày cuối cùng, sáng xem phim vẫn dựa vào vai tôi, luồn ngón tay khô mát vào bàn tay tôi, chiều nói rằng chúng ta không thể gặp nhau nữa. em của tháng bảy lần cuối gặp nhau, nhìn tôi loay hoay với điếu thuốc trong cơn mưa, không khóc không cười, đưa tôi đến con phố cũ, khoá tôi lại bằng nụ hôn đắng ngắt rồi bỏ đi. mãi mãi.

Tôi của tháng bảy năm đó, yêu em quên cả bình yên của chính mình.

Tôi của tháng bảy năm nay, ở một vùng trời khác, tự hỏi em của tháng bảy năm nay, mang hương nào cho ai?

Zelda’s reverie – Dear.vn

Rate this post
Anh ơi, hình như mẹ anh... không thích em

Anh ơi, hình như mẹ anh… không thích em

Nếu có ai đó bất chấp hết tất cả mà yêu mình thì thật tốt

Nếu có ai đó bất chấp hết tất cả mà yêu mình thì thật tốt