in

Ngàn vạn lần đừng nghĩ “giữ con, bỏ mẹ” là nhân đạo

Ngàn vạn lần đừng nghĩ "giữ con, bỏ mẹ" là nhân đạo
Ngàn vạn lần đừng nghĩ "giữ con, bỏ mẹ" là nhân đạo

Trong cuộc đời này, có nhiều sự hi sinh tưởng chừng như thầm lặng mà luôn mang một ý nghĩa cao cả. Dẫu trong cuộc sống này, có bao nhiêu lần lầm lỗi đi chăng nữa, tôi tin cũng có nơi để bạn trở về, đó là Gia Đình. Đến cuối đời thanh xuân, tôi đã đánh mất đi cuộc đời của mình trong ân hận.

Một giờ sáng, bác sĩ ào ập đến gần mẹ tôi, tôi nghe tiếng một người đàn ông gào lên trong phòng sanh: ” Giữ con, bỏ mẹ thôi”. Tôi chưa đủ nhận thức để hình thành nên tình cảm của một con người, chưa đủ hiểu biết để nhìn ra thế giới này có biết bao điều mới lạ, nhưng tôi cảm nhận đủ sự mất mát lớn lao đến mức nào, một sự bắt đầu và một sự kết thúc trong cuộc đời này. Ngay giờ phút đó, tôi chẳng muốn mình có mặt trên đời này nữa.Tôi nằm trong bụng mẹ cảm nhận được hơi thở dần dần khó nhọc rồi tắt đi của mẹ. Chợt, có một bàn tay ai đó kéo tôi ra ánh sáng, tôi nheo đôi mắt, và tôi khóc òa. Nhưng rồi, tôi không còn mẹ. Vậy là thế giới này chào đón tôi bằng một sự tang thương đến đau lòng.

Tôi một tuổi, ngày tôi cất tiếng khóc chào đời, là ngày mà tôi khóc đưa tiễn mẹ tôi về nơi cuối cùng của cuộc đời. Ai bảo sơ sinh là không biết đau, tôi nhận thấy nỗi đau như vỡ tung trong cuộc đời nhỏ bé này, tôi thấy sự đau đớn đã bao trùm lên cuộc sống sau này của tôi. Tôi sinh ra trên đời này, người ta bảo tôi là nghiệt chủng. Mẹ mang thai tôi thì bố bị tai nạn mất trong một ngày khi nghe mẹ báo có tôi. Mẹ đã khóc rất nhiều, nhưng vì tôi, mọi đau khổ mẹ nuốt trọn vào tim, vào cuộc đời mẹ. Mẹ nâng niu tôi, yêu thương tôi, dẫu người ta nói tôi là tội đồ. Tôi sinh ra, mang trong mình căn bệnh suy tim bẩm sinh.

Không ai nhận tôi là cháu là con, họ hận tôi vì tôi làm mất đi con của họ, tôi lạc lõng, bơ vơ từ độ đó. Tôi mồ côi, tôi nằm co ro trong cái nôi giữ nhiệt của bệnh viện, mà nghe cồn cào ruột gan, đau nhói đến tận xương cốt. Tâm hồn của trẻ nhỏ là thứ mong manh nhất, tưởng chừng như một cái bong bóng nước, chạm vào là vỡ tan trong không khí. Họ giấu tôi những mất mát này, nhưng tôi nghe được và cảm nhận được sự tang thương trong đầu tôi. Tôi còn nhớ, trên tay mình, một sợi dây màu trắng quấn quanh cổ tay. À! Tôi đang mang một chiếc khăn tang cho mẹ của tôi.

Tưởng chừng những ngày tháng sau này của tôi chỉ sống trong sự cô độc, đáng thương. Nhưng đời tôi vẫn còn một tia nắng cuối cùng soi cho tôi một con đường mới. Đó là mẹ! Lần đầu tiên trong những ngày sinh ra, tôi được một sự yêu thương bao la đó, bạn biết không? Nó ấm áp như một vầng trăng đẹp đẽ, và dịu dàng như những tia nắng của sớm mai. Mẹ đến sưởi ấm cuộc đời của tôi, như là một que diêm thắp lên cả ngọn lửa trong ngày đông giá buốt. Mẹ làm tan đi những lớp băng tuyết phủ quanh người tôi. Nâng niu, chăm sóc, và chiều chuộng.  Một ngày, mẹ kể tôi nghe về quãng thời gian của quá khứ. Của một đứa sơ sinh để tang cho mẹ của mình. Cứ thế, tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương bao la đó của mẹ, mà cứ ngỡ rằng mình chẳng phải là một đứa trẻ mồ côi ngay từ khi chào đời. Nhưng sự thật vẫn luôn thuộc về sự thật, tôi rồi cũng có quyền được biết về bản thân mình là ai.

Tôi mười tám tuổi, mẹ nói nhận nuôi tôi khi tôi còn đỏ hỏn trong cái nôi của nhà sanh, tôi đã quên hết những gì mà tôi có trong quá khứ, tôi quên cả người mẹ vì tôi mà trút hơi thở cuối cùng trong cái lần khó sinh ra tôi. Cũng có đôi lần, tim tôi đau nhói lên, cảm giác như mình đã từng mất đi một cái gì đó rất quan trọng trong tuổi thơ của mình. Mẹ tôi cho tôi một cuộc sống đủ đầy, như là một sự bù đắp đi nỗi đau mất đi người thân thương nhất của tôi. Mẹ nuôi nấn tôi, dạy dỗ tôi nên người. Một đứa con gái mang trong mình căn bệnh suy tim, mang trong mình những thiếu thốn không đủ đầy. Nhưng nhờ có mẹ, tình thương trong tôi được lấp đầy, trái tim được thay mới, và cuộc sống bao giờ cũng đẹp.

Tôi mười chín tuổi, tôi lên đại học. Thế giới mới mẻ bắt đầu được mở ra trước mắt tôi. Tôi hòa mình vào nhịp sống của hiện thực, như lạc vào một mê cung tuyệt vời, mà ở đó đủ niềm vui và chốn thần tiên dành cho tôi. Tôi mê mẩn thế giới đó, tôi không biết mẹ mình làm gì ngoài xã hội, tôi cứ mải miết điên cuồng trong tuổi trẻ ham chơi, cứ đua đòi theo cuộc sống đầy màu sắc này. Và tôi biết, đó chính là một mảng màu đầy hoan lạc và ma mị. Và như thế, những lần mâu thuẫn của mẹ và tôi bắt đầu nhiều hơn. Tôi bỏ nhà đi sau những lần căng thẳng với mẹ, và để mẹ ngồi đó với nỗi đơn độc của mẹ. Cái bóng của mẹ liêu xiêu mỗi khi tôi vắng nhà. Mẹ ăn cơm một mình, bữa cơm gia đình bắt đầu không có tôi. Những đêm mẹ khóc thầm trong lo lắng, trong nhớ nhung. Còn tôi, tôi đang ở đâu? Tôi đang nhảy nhót với đám bạn. Tôi đang quay vòng trong xập xình của xã hội.  Tôi là một đứa không ra gì, và là một đứa dễ dàng lãng quên. Tôi quên đi mẹ mình, bóng dáng mẹ mờ nhạt trong tôi, rồi xa xôi, tan biến.

 

 

Tôi hai mươi tuổi, một cú sốc tim đã đưa tôi đến bên bờ cái chết. Thời còn nông nổi, tôi đã yêu một người đàn ông ba mươi, yêu nồng cháy, yêu đến mức bất chấp những lời răn đe của mẹ. Tôi bỏ đi theo hắn, để lại một người mẹ đã nuôi dạy tôi suốt bao năm qua, mặc dù tôi không phải là con ruột của mẹ. Vậy mà mẹ vẫn yêu thương, chăm sóc lo lắng cho tôi. Và không bao giờ từ bỏ tôi giữa dòng đời nghiệt ngã này. Vậy mà, tôi đã ra đi bỏ lại mẹ, bỏ một tấm lưng bơ vơ lạc lõng. Và, cái tình yêu ấy đã đưa tôi đến cái chết như lúc này. Tôi biết được sự thật mà mẹ đã nói với tôi. Hắn có gia đình và là một thằng đàn ông chuyên đi chơi gái. Tôi nhiễm HIV từ hắn, được báo tin đó, tôi đã không còn hi vọng gì vào cuộc sống này. Tôi lên cơn đau tim, ngay giữa bệnh viện mà mình đang xét nghiệm.

Có một sương mai vừa rơi xuống thấm vào lòng đất lạnh, in hằn lên khóe mắt trên khuông mặt của hai hình hài nằm sâu dưới lớp tro đất. Có một bài hát vừa vang lên trong bóng đen của trần thế. Đau lòng nhiều lắm …

“Mẹ ơi, có kiếp sau không, hả mẹ ?”.

Diệp – Dear.vn

 

2.5/5 - (2 bình chọn)
Viết cho con... khi mẹ vừa tròn hai mươi hai tuổi

Viết cho con… khi mẹ vừa tròn hai mươi hai tuổi

Tình yêu mong manh lắm, ai có không giữ-mất đừng tìm

Tình yêu mong manh lắm, ai có không giữ-mất đừng tìm