Ngày tôi đi lấy chồng , tôi thấy bình thường và vô tư lắm, cũng chỉ là ở nhà người khác thôi mà! Vì đi làm xa, nên tôi cũng ở riêng chỉ thứ 7 chủ nhật mới về thăm gia đình.
Tới khi làm con nhà người khác, tôi mới nhận ra được nhiều thứ. Đủ mọi gánh nặng dồn lên đầu , lắm lúc làm việc nhiều cứ quanh đi quẩn lại trời đã tối thui. Bố mẹ chồng thì khiển trách chỉ biết đi kiếm tiền mà việc nhà không chịu làm, nên cứ ra dọn được cửa hàng cái là phải chạy về cơm nước. Xong xuôi lại đợi dọn rửa , nhiều lúc nghĩ phải thêm chân tay mới có thể đuề huề…
Ấy vậy mà chẳng ai thương, ngay kể cả sự đồng cảm từ chồng cũng không… Anh ta còn mặt nặng mày nhẹ :
“Cô ở nhà tôi nuôi, tôi không thích phụ nữ chỉ biết đi kiếm tiền mà không chịu chăm lo gia đình!”
Trong khi anh ta ngủ phải đến trưa, ra trông coi quán xá thì chỉ trực cắm đầu vào điện thoại. Nhanh nhanh chóng chóng thì dọn đồ về. Còn bố mẹ chồng thì là công nhân nghỉ hưu, tiền lương đem cất đi cũng chẳng đỡ đần đồng nào. Vậy sống kiểu gì? Ăn uống móc ở đâu?
Tôi tức tối nói lại:
“Con nào chả thích ở nhà ăn sẵn, nhưng ở nhà thì có hít khí trời chứ sẵn ở đâu ra mà húp thế? Em đi kiếm tiền cũng vất vả chứ em không chơi, thời gian này khó khăn thì mọi người chịu khó giúp đỡ nhau một tí!”
Chắc vợ chồng to tiếng bố mẹ nghe được. Hôm sau lẽo đẽo đi cơm nước gọi chẳng ai về, chẳng ai thèm ăn…
Lúc đó lại vô cùng tủi thân, nghĩ bố mẹ đẻ có được ăn bữa cơm của mình ngày nào. Đã thổi cơm cho ăn, lại còn nhắc ăn xong để đấy đi làm đi mẹ dọn. Ở nơi này làm gì cũng không vừa lòng người khác, cố gắng thế nào chẳng ai buồn ghi nhận. Giờ lấy chồng mới hiểu công lao, báo đáp làm sao?
Nhiều lần ức lắm nhưng cũng nhịn, phận làm dâu – ai cũng vậy nào đâu phải mình mình. Việc này việc khá , bận tới mức mấy tháng chả về nổi nhà. Bố mẹ cứ gọi điện hỏi, chắc quên bố mẹ rồi mà buồn không tả hết. Có khi về nhà thăm nom một chút, chỉ trực ôm và khóc thật to. Nhưng cứ đứng trước cửa lại lau hết nước mắt, vào bố mẹ hỏi chuyện thì vẫn trả vờ đang hạnh phúc, không sao!
Một lần vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, bị chồng đánh. Tôi ấm ức gọi mẹ lên, mẹ thấy vậy mới vội vã lên tìm bảo
“Thôi về tạm nhà một thời gian , xin phép gia đình nhà người ta , thời gian này cho hai vợ chồng suy nghĩ.”
Nhưng họ một mực không cho, nói rằng đi thì đừng có trở lại nữa. Mẹ thấy vậy dù cứ đứng trước cửa đầy lo toan, nhưng cũng khuyên con ở lại. Lấy chồng rồi phải theo nhà người ta , chứ lấy xong mà bị về nhà thì còn mặt mũi nào với làng xóm.
Tôi nghe lời mẹ, ở lại. Bắt đầu họ thay đổi hẳn – có vẻ khinh thường nhà tôi hơn. Họ rèm pha mẹ tôi này khác ngay trước mặt tôi. Chồng tôi còn cau mày thái độ:
“Mẹ cô là loại không biết dậy con – về để người ta bảo loại chồng bỏ không ngượng à?”
Mẹ chồng cũng hùa vào:
“Mặt mo chứ chẳng vừa , mẹ sao thì con nấy!”
Lần này tôi chẳng nhịn nữa .
“Vâng mẹ con con thế thôi , đã thế thì con xin phép bố mẹ con về nhà luôn . Thà là loại chồng bỏ còn hơn có cái loại chồng kiểu này mẹ ạ , con về nhà báo hiếu bố mẹ con , chứ cứ báo đáp người dưng chẳng có ân nghĩa gì họ lại còn coi con chẳng ra gì!”
Gia đình chồng tức tối vì không ngờ tôi có thể nói ra câu nói đó. Tôi lên gác soạn đồ và xách vali đi, không mang thiếu một cái kẹp tóc . Bởi tôi xác định đi lần này sẽ chẳng bao giờ quay lại. Không phải vì giận dỗi mà là tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ai xúc phạm bố mẹ mình!
Về nhà một thời gian , chồng tôi nhắn tin cho tôi :
“Cô đã đi rồi thì khó về lắm , nếu muốn về thì bảo bố mẹ cô lên xin lỗi bố mẹ tôi đi nhé!”
Tôi trả lời ngắn gọn :
“TAO Đ** VỀ ! BỐ MẸ TAO CHẲNG CÓ LỖI GÌ MÀ PHẢI XIN!”
Chắc chắn có những người sẽ luôn miệt thị những người một đời chồng. Nhưng các bạn ạ, có người bỏ chồng, chứ không bị chồng bỏ. Và những người như tôi chưa từng xin ai phải yêu quí mình. Tôi cũng chẳng cần ai đồng cảm – chẳng cần xin bao dung. Tôi thấy đúng! Tôi làm!
Tôi chịu trách nhiệm cuộc sống của mình cơ mà, và tôi chưa từng ân hận thì bận tâm làm gì người khác nghĩ!
Bất chấp tất cả để bên một thằng đàn ông là quyết định của một con ngu!
Phương Thanh – Dear.vn