Trước tiên, em cảm ơn anh vì quãng thời kì hai năm rưỡi gắn bó. Em đã thực sự hạnh phúc khi với anh bên cạnh. Hai năm rưỡi ấy, em cũng không rõ là mình hạnh phúc phổ biến hơn hay khóc phổ quát hơn nữa. Những giọt nước mắt của niềm thống khổ day dứt, của sự vô tâm, của các thất vọng và đợi chờ. Nhưng em tin đó là các giọt nước mắt chảy ra trong khoảng sâu thẳm hạnh phúc. Được khóc vì người mình yêu cũng là 1 dạng của hạnh phúc. Em cảm ơn anh, thật nhiều…
Những ngày tháng bên anh, em đã sở hữu các trang nhật ký màu hồng, được vẽ nên bằng ước vẳng và tình ái của anh. Em tin tưởng, trân trọng và vun vén bằng đông đảo những gì em có. Em luôn thầm nghĩ, anh sẽ là bến đỗ của cuộc đời. Vì mình đã cùng nhau vượt qua những cạnh tranh và những ngày tháng u ám nhất. Anh đã luôn nắm chặt tay em. Bỏ qua các vụng dại của tình yêu đầu và sự trẻ con trong em.
Anh yêu em bằng sự thấu hiểu, chín chắn và trưởng thành. Em luôn xúc động trước tấm chân tình anh dành cho em. Nhưng cuộc sống vốn rất khắc nghiệt phải ko anh, và mỗi người trong chúng ta lại có các bức vẽ khác nhau, mong đợi và tham vẳng khác nhau về tương lai, về mái ấm gia đình.
Chuyện kể rằng, có 1 chú chó nhỏ, lạc đường lên thành phố, nó vốn mang bộ lông không đẹp nên luôn dè dặt trước lòng rẻ của con người. Nó sống trong một con hẻm nhỏ, ngày ngày nhìn dòng người qua lại.
Rồi bỗng một hôm, với một đứa trẻ khôi ngô trông thấy nó, vì yêu động vật nên mỗi khi đi học về, cậu bé thường đi đường vòng qua con hẻm chơi cùng chú chó. Chú chó dần trở nên vui vẻ và thích cậu bé, muốn được ở bên cậu mọi lúc. Nhưng rồi cậu bé có món đồ chơi mới, quên luôn chú chó nhỏ hôm nào. Chú chó buồn vô hạn, cụp đuôi nằm im trong góc mang vết thương lòng của riêng mình. Chú thầm nghĩ, rồi mình sẽ chẳng mang ai thèm để ý đến nữa.
Một ngày đẹp trời, chú chó đang uể oải nằm đó, với 1 người thanh niên đi ngang qua. Thấy chú ở đó sở hữu đôi mắt buồn rầu liền động lòng thương sở hữu về nhà nuôi. Mới đầu, nó nghi ngờ tình cảm của con người nên một mực tỏ vẻ lạnh lùng. Tuy nhiên, chỉ sau 1 thời gian ngắn, các cử chỉ ấm áp của người thanh niên kia đã làm cho chú chó quên đi những gì nó vẫn hồ nghi. Vết thương lòng ngày xưa chỉ như một cơn gió nhẹ thoảng qua, nó trở nên vui vẻ, yêu đời, suốt ngày quấn quýt bên chủ.
Trải qua các ngày tháng tươi đẹp nhất bên người thanh niên, mặc dù với khi bị bỏ đói, bị lãng quên hay hắt hủi nhưng vì người thanh niên luôn hiểu và đối xử rẻ sở hữu nó, ko chê bai bộ lông xấu xí hay có ý định bỏ nó nên nó quyết định mãi mãi về sau chỉ trung thành có người thanh niên rẻ bụng.
Đến 1 ngày kia, người thanh niên lại gần và nói với nó rằng, mặc dù mày rất trung thành nhưng tao ko thể giữ mày lại. Bộ lông xấu xí của mày làm tao xấu hổ mỗi lúc dắt đi đâu đó. Tao rất thương mày nhưng mày khiến tao xấu hổ sở hữu mọi người, lòng tự trọng ko cho phép tao tiếp tục cưu với mày. Mày hãy đi đi, tao ko cần mày nữa.
Chú chó bất lực, nhìn trân trân hồi lâu rồi như hiểu ra điều gì. Chú bỏ đi không một lần nhìn lại.
Bụt hiện lên và hỏi, tại sao con không khóc? Chú chó mỉm cười, nói có bụt: Con không khóc vì nước mắt con không thể rơi vì thứ mà cả đời này con ko thể thay đổi được. Cha mẹ sinh con ra, ban cho con bộ lông để ko bị lạc loài, để giữ ấm con những ngày đông, che mát cho con những ngày hè. Con luôn biết ơn về điều đó.
Con lại càng không thể lưu luyến được, vì con mà người thanh niên kia đã đau khổ. Nếu con cố tình quanh quẩn bên cạnh, người ấy sẽ không vui vẻ nữa. Niềm vui của người ấy là ở bên các thứ sở hữu vẻ ngoài đẹp đẽ hơn. Đó cũng là lẽ tự nhiên phải ko bụt? Nếu con đã ko là niềm vui người ấy cần, con ở lại sẽ cản trở vô ích sao. Con ko đành nhìn thấy chủ nhân của mình phải đau khổ.
Bụt lại hỏi tiếp: Thế con mang buồn không? Chú chó đáp: Con ko buồn, vì con ra đi sẽ mang lại niềm vui cho chủ, đó là sự đền đáp cho tình cảm họ đã dành cho con khi cưu có con. Họ đã khiến điều thấp nên xứng đáng được hưởng hạnh phúc.
Bụt cảm thương mang chú chó, liền ban cho nó 1 điều ước. Chú chó cảm ơn bụt và ước: Con ước người thanh niên kia sẽ đạt được những thứ mà người ấy mong muốn. Và biết đủ để có được hạnh phúc mãi mãi.
Đọc xong câu chuyện ấy, em thấy thương cho câu chuyện tình hai năm rưỡi của chúng mình. Vì ví như thẳng thắn có nhau ngay trong khoảng đầu, thì anh đã ko phải chịu đựng em lâu như thế.
Hạnh phúc đối có mỗi người là khác nhau. Có người chỉ cần được ở bên người mình yêu, ăn rau mỗi ngày cũng thấy hạnh phúc. Có người cần phải với nhà lầu xe tương đối mới thấy đủ. Đó là vì xuất hành điểm, quan niệm sống và nhu cầu của họ khác nhau. Em tôn trọng các điều ấy nên ko thấy buồn nữa lúc biết anh là người tham vọng. Em và anh quá khác nhau. Hai người không cùng nhìn chung 1 điểm, không thể hy sinh vì nhau thì ko thể sở hữu 1 kết thúc viên mãn. Đó là lẽ tất yếu.
Em sẽ hạnh phúc lúc ở bên một người chấp nhận mọi thứ ở em, trân trọng em và cả gia đình em nữa.
Có lẽ mình có duyên mà ko có phận anh nhỉ. Không sao anh ạ. Trên đời này, gặp được nhau đã là vui rồi, lại còn từng dành yêu thương cho nhau nữa thì mình lại càng phải đối rẻ có nhau hơn.
Quan điểm của em: Chia tay là chấm dứt chuyện tình cảm nam nữ, nhưng không mang nghĩa là không thể gặp nhau, không thể hỏi thăm nhau, mình đâu có hận thù gì nhau mà phải vậy. Em vẫn sẽ xem anh là người anh, người bạn.
Không yêu nhau nữa đơn giản là vì chưa đủ duyên.
Cuộc sống này còn nhiều điều xuất sắc đang đợi ta ở phía trước, nên khép lại trang này, hãy mở ra trang khác để mỗi ngày qua đi lại thêm phần ý nghĩa anh nhé!
Mong anh bỏ qua nếu như em đã với các khi không phải mang anh.
Chúc anh luôn mạnh khỏe, như ý mọi việc và hạnh phúc, thành công trong cuộc sống!
Hải Đường – Dear.vn