in

Không có người yêu cũng chả sao… vì tình yêu là bể khổ

Không có người yêu cũng chả sao... vì tình yêu là bể khổ
Không có người yêu cũng chả sao... vì tình yêu là bể khổ

Một năm trước đại học, nó “chia tay” người yêu nó. Sau một trận cãi vả to đùng ấy, người ta quyết định rời bỏ nó trong im lặng. Không ai nói gì ai. Rồi vài tuần như thế gọi là “chia tay.” Nó còn nhớ như in cái mùa hè năm đó. Chả đêm nào nó không khóc dưới cái mền thân thương của nó. Nó yêu cái mền đến lạ. Cái mền là chỗ ấm áp nhất mà nó luôn tìm tới trong những lúc bế tắc như này. Cái mền ôm trọn nó và nó khóc như một đứa trẻ lên ba. Nhiều lần vật vã, sướt mướt trong đêm như thế, nó kết luận là không yêu ai nữa. Nó còn khẳng định với mẹ nó là: “Con sẽ ở giá với mẹ đến hết đời này, mẹ nuôi con nhé!”

Không có người yêu như thế này cũng tốt. Nó có tất cả thời gian và tâm trí để dồn vào bài vở. Nó hoạt động như một cổ máy không biết ngừng nghỉ. Ngày đi học, đêm về vẫn cặm cụi ngồi trên bàn. Như mấy ông bợm nhậu hay dùng câu “mượn rượu giải sầu” để biện minh cho sự nghiện ngập của mình, nó thật ra cũng đang mượn sách để quên cái sầu trong chuyện tình cảm không có hồi kết của nó. Cũng có vài người muốn theo đuổi nó, nhưng nó cố tỏ ra lạnh nhạt, khó gần để người ta từ bỏ. Bản mặt “không cảm xúc” của nó xem ra cũng rất hiệu quả. Cả năm đó chả thằng con trai nào dám làm quen nó. Thành tích học tập của nó từ đócũng khá hẳn lên. Nó còn giành cho mình cả một suất học bổng toàn phần vào trường đại học hẳn hoi. Nó mừng quýnh và cảm thấy hài lòngvới bản thân rất nhiều. Đêm trước khi dọn đồ vào ở nội trú trong trường, nó dặn lòng: “Cứ lạnh nhạt như thế nhé… Đừng thương ai nhé, sẽ khổ lắm đấy!”

Năm nhất ở trường đại học chắc có lẽ là năm khổ sở nhất của cuộc đời sinh viên của nó. Biết bao nhiêu hoạt động nó phải làm, nào làđịnh hướng cho sinh viên, lấy lớp, làm quen với bạn mới, và lắng nghe các phát biểu của các anh chị cấp cao. Chưa dừng lại ở đó, nó còn bị “tra tấn” thêm với hai ngày nghe giảng liên tục về cách sống, học tập, cũng như vui chơi ở môi trường đại học mới. Một tuần trước ngày học chính thức là cực hình đối với nó. Thảm hại hơn nữa là chuyến cắm trại ở một nơi khỉ ho cò gáy cách nhà nó cả 3 giờ đi xe. Nó ghét đám đông kinh khủng. Nó không muốn đi. Nhưng hợp đồng với học bổng bắt nó phải đi, nên nó đành hậm hực vác va li lên xe. Cũng may nó còn hai đứa bạn thân đi cùng. Không thì nó không biết trò chuyện cùng ai trong suốt chuyến đi đó.

Ngẫm lại thì cắm trại thật ra cũng rất vui. Nó được ngắm cả một bầu trời lấp lánh đầy sao, nghe tiếng củi cháy lách tách, và chơi các trò chơi vui nhộn cùng bạn bè mới quen. Ở cái nơi bình yên ấy, nó chợt nhận ra rằng cuộc sống vẫn còn có nhiều điều thú vị để trải nghiệm. Sự thân thiện của các bạn mới quen cũng làm nó cảm thấy bớt dè dặt và thoải mái hơn giữa chốn đông người. Sau ngày hôm đó, nó đã kết bạn với một đống người trên trang mạng xã hội. Trong đó, có cả anh…

Vào năm học, nó vẫn tiếp tục áp dụng chiêu trò “bơ như trái bơ” để bắn hạ những “vệ tinh” xung quanh nó. Nó dùng cái lý lẽ “sợ bị tổn thương” để biện hộ cho sự ích kỉ của bản thân. Anh vẫn âm thầm theo đuổi nó mặc cho nó giả vờ không biết và không quan tâm. Sinh nhật nó, anh tặng nó con gấu bông màu đỏ—món quà duy nhất nó nhận được cho năm sinh nhật mười tám tuổi tẻ nhạt của mình. Tuy ghét cay ghét đắng cái màu đỏ chói chang ấy, nó vẫn cảm thấy vui khôn tả. Anh còn đem cho nó những viên kẹo sô cô la vì biết nó là fan ruột của chúng. Anh có thể lặn lội cả gió mưa lên thư viện ngồi học và dành cả giờ đồng hồ nói chuyện cùng nó. Vào những ngày đông lạnh dưới cả 10 độ C, anh vẫn không ngần ngại lội bộ tới trước cửa ký túc xá nữ để đem cho nó những ly sô cô la nóng hổi. Nó thích anh từ đó… Anh là một người đặc biệt. Anh biết quan tâm nó…

Đã không thích thì thôi, thích rồi tự nhiên nó thấy mình ngu muội hẳn ra. Hồi ấy anh hỏi đi ăn kem là nó bắt đầu viện cớ ở nhà. Còn giờ thì chỉ cần anh nhắn hỏi nó một phát là nó bất chấp tất cả chạy ra đi cùng anh. Dù có ăn hay không nó vẫn chạy ra không đắn đo, do dự. Nhiều lúc nó còn giả vờ buồn bã để anh hỏi han hay dụ dỗ lũ bạn ăn khuya để nó “tình nguyện” đi mua về. Nó chiêu trò và dở hơi thế đấy…

Suốt quãng thời gian đó, nó dấu nhẹm đi cái tình cảm của nó dành cho anh.Việc nó sợ yêu và bị tổn thương là thật. Vì nó còn ám ảnh chuyện tình cảm ngày xưa của mình. Nó không dám tiến xa hơn nữa. Mọi thứ ở hiện tại đối với nó cũng là quá đủ rồi. Thời gian cứ thế trôi đi và mùa hè lại đến. Anh về với nơi anh đã tới, nó cũng về với ngôi nhà thân thương của chính mình. Tin nhắn của anh cũng trở nên hiếm dần từ đó. Nó chẳng còn cảm nhận được sự quan tâm trong câu nói của anh nữa. Nó ngụy biện cho anh. Nghĩ là anh sẽ trở lại bình thường sau ba tháng hè này, nhưng trong thâm tâm nó, nó chẳng thật sự tin thế.

Sáng hôm ấy, nó mở điện thoại xem tin nhắn như thường lệ. Sau vài câu hỏi thăm nó, anh bảo anh có chuyện cần nói nó nghe. Nó nằm im đợi anh bắt đầu câu chuyện trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ. Anh gửi nó một loạt lời giải thích mà nó không biết phải trả lời anh như thế nào. Hai mắt nó cay và một lần nữa nước mắt nó lại rơi… Những giọt nước mắt mà từ hai năm trước nó đã hứa với lòng là sẽ không tuông vì một thằng con trai nào nữa nay đã tự do chảy ào ào như thác đổ…

“Anh thích em nhưng anh nghĩ bọn mình không hợp để đi xa hơn…”

“Anh chỉ quan tâm em giống như một người anh trai và một đứa em gái…”

“Anh xin lỗi nếu đã lỡ làm em buồn…”

Thật là nực cười, nó nghĩ. Mọi người thường hay bảo mỗi cá thể đều khác biệt với những cá thể khác. Nhưng riêng nó, nó thấy ai cũng na ná giống nhau. Đều có một điểm chung là làm nó đau và ra đi với lời xin lỗi, quăng lại cho nó một mớ cảm xúc hỗn độn và để mình nó tự lo liệu chuyện hàn gắn vết thương…

“Anh làm rõ như thế là tốt rồi…”

“Em không muốn nghe lời xin lỗi vì nó chẳng làm em tốt hơn…”

Nó khóc ròng rã hàng tiếng đồng hồ liên tục trên giường. Nó còn chưa kịp bước nửa bước ra khỏi phòng thì những tin nhắn định mệnh đó đã giáng xuống đầu nó. Mặt còn chưa rửa, răng còn chưa kịp đánh. Thằng em út của nó mở to hai mắt đen tròn xoe và ngơ ngác nhìn chị mình khóc nất mà không hiểu tại sao. Chính nó còn chẳng hiểu tại sao nữa là…

Lúc thích nhau thì có hàng tá lý do, lúc dừng lại thì chả có lý do nào là không thể. Nó biết thừa là anh không muốn tiếp tục nữa nên chẳng cố gắng giữ anh lại. Có lẽ anh đã kiếm được mục tiêu mới cho mình. Có lẽ anh đã chán chường với con người khô khan như nó. Và cũng có lẽ nó đãcho anh đợi chờ quá lâu để giờ phải trả giá cho sự “chảnh chẹ” của mình. Vì lý do nào đi nữa, nó nên vui thì phải. Chẳng phải từ đầu nó không muốn tiến xa thêm sao…? Giờ thì được toại nguyện rồi nhé!

Nói gì thì nói, nó vẫn buồn. Cảm giác tuyệt vọng lại đến với nó… Cái cảm giác mà nó không ngừng trốn tránh bao năm qua nay đã trở lại ve vãn nó. Ông bà xưa có câu “người tính sao bằng trời tính” quả là không sai chút nào. Thôi thì lại mượn sách giải sầu vậy…Tạm biệt một mối quan hệ vốn dĩ đã chưa bao giờ có bắt đầu.

“Em không cần cái kiểu quan tâm như anh trai của anh đâu. Anh tránh xa em ra càng xa càng tốt…”

Izzy Trần – Dear.vn

5/5 - (1 bình chọn)
Bạn có đủ can đảm để yêu một cô nàng bướng bỉnh

Bạn có đủ can đảm để yêu một cô nàng bướng bỉnh

Đàn bà phải chịu nhiều thiệt thòi lắm

Đàn bà phải chịu nhiều thiệt thòi lắm