in

Khảo sát hơn 500 người ngoại tình… thì hôn nhân bản chất chỉ là một sàn diễn

Khảo sát hơn 500 người ngoại tình... thì hôn nhân bản chất chỉ là một sàn diễn
Khảo sát hơn 500 người ngoại tình... thì hôn nhân bản chất chỉ là một sàn diễn

Tôi có một người bạn, người bạn đó dùng Fanpage Nhật ký của mình làm một cuộc điều tra, bài viết nổi bần bật: “Tại sao bạn ngoại tình?”. Tôi thu thập ý kiến của 500 người ngoại tình. Có hơn 1000 người để lại lời bình luận, trong số đó gần 500 người là nam. Phần dưới đây là những thông tin tôi đã chọn lọc được:

Anh A: Tôi ngoại tình không phải vì dục vọng, càng không phải vì mất không chế. Tôi ngoại tình có kế hoạch hẳn hoi! Tôi ghét cay đắng cuộc sống vợ chồng hiện giờ, không khí nặng nề, chẳng chút sức sống: Chúng tôi tan làm, ai ăn cơm người nấy, về đến nhà chẳng có lấy một câu chào hỏi, cũng không thân mật quấn quýt nhau. Cô ấy xem TV, tôi chơi game, đến giờ tắt đèn lên giường ngủ. Cô ấy quay người sang bên trái, tôi nằm nghiêng bên phải, ai lo giấc ngủ người nấy… Nói tóm lại là kiểu kiểu vậy. Thế là tôi quyết định ngoại tình, đi kiếm tìm sự thay đổi.

Anh B: Trên Facebook hồi trước có một bài viết: Tại sao đàn ông sau khi tan làm phải ngồi trong xe hút xong điếu thuốc rồi mới về nhà? Khi ấy, có một đáp án khiến tôi cảm động: Bởi vì về đến nhà, đàn ông là cha, là chồng; nhưng ngồi trong xe, đàn ông chỉ là chính mình thôi. Tôi với vợ kết hôn được hơn mười năm, tình cảm mãnh liệt gì đấy chắc chắn đã không còn từ lâu rồi. Nhưng mà chúng tôi đã đến cái mức chỉ một chuyện nhỏ xíu xíu cũng có thể khiến chúng tôi cãi nhau sứt đầu mẻ trán rồi. Ví dụ: Tôi mặc một cái áo, nhưng vợ tôi cảm thấy nó không đẹp, cứ khăng khăng bắt tôi phải đổi sang cái cô ấy thích. Thôi thôi, cứ về đến nhà là chán, không muốn nói nữa!

Anh C: Bởi vì tôi tăng ca đến khuya, quên mất sinh nhật của cô ấy. Ba giờ sáng vừa vào cửa đã bị cô ấy phi ngay cái bánh gato vào giữa mặt. . . Tôi phải kiếm tiền mà, tôi là đàn ông mà, phụ nữ không thể dịu dàng hiểu chuyện hơn chút được sao? Ngày nào cũng muốn được cưng chiều như công chúa, như con gái bé nhỏ. Nhưng mà cuộc sống này. . . ầy, đâu có dễ dàng đến thế? Hẹn vài người bạn trò chuyện, về hôn nhân, về ngoại tình, bàn luận một cách quang minh chính đại:

“Bạo lực gia đình à?” – Bọn họ lắc đầu.
“Tam quan không hợp?” – Bọn họ lắc đầu.
“Quyền lợi trong nhà xuất hiện sự chênh lệch quá lớn hả?” – Bọn họ lắc đầu.
“Vậy thì mọi thứ bắt đầu thay đổi từ bao giờ chứ?”

Một anh bạn nói: “Bắt đầu từ khi… cô ấy chê bộ comple mà tôi cảm thấy rất đẹp.” Tôi bỗng nhiên nhớ đến câu nói của một chuyên gia tình cảm nào đó: “Trong đại đa số các trường hợp, thứ khiến hôn nhân xuất hiện vết rạn không phải vì lợi ích chung bị ảnh hưởng hay sự bất đồng trong quan điểm của hai người; hôn nhân không tan vỡ vì ta đỏ mặt tía tai cãi cọ không ngớt, mà nó bắt đầu biến vị từ một bữa cơm, từ câu “chúc ngủ ngon”, từ tiếng giục dậy sớm, từ cái áo, chiếc quần… Tẻ nhạt, thiếu kiên nhẫn, mất lòng tin, không có cảm giác an toàn… đủ loại mặt trái của cảm xúc này manh nha từ những khoảnh khắc nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống, để rồi sau cùng trở thành thứ quyết định phương hướng của cả một cuộc hôn nhân!”

Có người nói, bản chất của hôn nhân giống như kinh tế thị trường, môn đăng hộ đối vô cùng quan trọng. Tôi không phản đối, nhưng khi ở trong thị trường này, tôi bỗng nhiên phát hiện, thật ra bản chất cốt lõi của hôn nhân là: Diễn! Làm chồng, làm vợ, tốn chút công sức, diễn chuẩn nhân vật sao cho đúng đến từng chi tiết vô cùng quan trọng! Muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, ta phải “diễn” ra nhiều thứ. Vợ chồng lâu năm cũng phải nói với nhau câu “Chúc ngủ ngon”.

Phóng viên phỏng vấn một đôi vợ chồng ngoài 70 tuổi người Mỹ: “Liều thuốc giữ gìn cuộc hôn nhân hạnh phúc là gì ạ?”. Bọn họ trao nhau ánh nhìn, đoạn đồng thanh trả lời: “Mỗi ngày đều nói “chúc ngủ ngon” với đối phương trước khi ngủ”. Smith và Tiffany kết hôn từ rất sớm, khoảng hơn 20 tuổi đã bước vào cuộc sống hôn nhân, đến giờ hai người đều đã ngoài một trăm, chắt của bọn họ cũng được mấy tuổi rồi. Cho đến tận bây giờ, mỗi khi đến công viên đi dạo, bọn họ vẫn nắm lấy bàn tay nhau, mặc quần áo màu giống nhau, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều chúc nhau “ngủ ngon “. Và đây, là điều bọn họ giao ước từ khi mới kết hôn. “Lúc đó, chúng tôi cảm thấy, nếu như muốn hôn nhân dài lâu, thì nhất định phải cố gắng cùng nhau kiên trì một điều gì đó, cho dù là một điều rất nhỏ nhặt đi chăng nữa. Vì thế, chúng tôi nghĩ đến chuyện chúc nhau ngủ ngon mỗi tối.”

  • Phóng viên hỏi: “Nếu hai người cãi nhau thì phải làm sao?”
  • Smith đáp: “Chúng tôi cãi nhau nhiều ghê lắm!”
  • Phóng viên lại hỏi: “Cãi nhau cũng sẽ chúc nhau ngủ ngon ư?”
  • Ông Smith trả lời: “Ngày nào cũng nói, cho dù cãi nhau to hay nhỏ, đều phải chúc nhau ngủ ngon.

Nhưng nếu thực sự không muốn nói chuyện, tôi sẽ viết mấy chữ chúc ngủ ngon lên giấy rồi đặt trên đầu giường của bà ấy, hoặc là gửi tin nhắn cho bà ấy. Nói chung nhất định phải chúc ngủ ngon. Có lúc giận lắm, nhưng tôi tự thuyết phục bản thân: “Không sao, mình giả bộ xíu tôi, đây là giao ước mà!” Tiffany nói: “Vào mỗi lúc như thế, tôi sẽ cảm nhận được, ông ấy vẫn yêu tôi, thế là bực tức vơi đi phân nửa; rồi tôi sẽ trả lời ông ấy, sau đó đi rót một cốc sữa nóng đặt trên đầu giường của ông ấy”.

Hôn nhân lâu dài mà hạnh phúc đều được quyết định từ những chuyện vụn vặn nhất trong cuộc sống thường ngày. Mà những nhân tố cấu thành cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cũng chính là những chuyện tưởng chừng như nhỏ bé trong cuộc sống vợ chồng.

Có rất nhiều lúc, một người chồng, người vợ tốt không phải là nhân vật lớn lao gì, mà chỉ là một “vai diễn” rất nhỏ thôi, cho dù bạn không thể làm tốt trăm phần trăm, nhưng nhất định phải diễn cho tốt nhân vật nhỏ ấy; ví dụ ngày nào cũng chúc đối phương ngủ ngon, dù đôi khi không muốn, cũng phải thực hiện lời hứa!

Điều này trong mắt rất nhiều người chẳng khác gì diễn kịch, không sai, có lẽ… đúng là thế. Nhưng tôi muốn nói đó là một dạng “nghi thức “. “Nghi thức” này sẽ không ngừng nhắc nhở bạn mỗi ngày: Đó là người bạn yêu, là người cùng bạn đi đến cuối cuộc đời.

Trong khoảnh khắc nào đó, những cử chỉ nhỏ bé thoạt trông chẳng có chút giá trị nào trong mắt người khác sẽ là thứ giúp bạn phát hiện những mặt tối trong hôn nhân, để ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, từ đó, rất nhiều thứ cũng sẽ sáng tỏ theo. Có bận hơn nữa cũng đừng quên trao nhau cái ôm.

Lúc kết hôn, tác giả Hiếu Chương có từng ước hẹn với chồng mình: “Mỗi sáng sớm trước khi đi làm nhất định phải ôm nhau, buổi tối khi tan làm về nhà càng phải trao nhau cái ôm!”. Vì sao nhất định phải ôm nhỉ?

“Tôi biết có nhiều lúc hôn nhân không đổ vỡ vì những vết nứt ta có thể nhìn rõ, mà nó tan vỡ vì những ám ảnh nhỏ nhặt bị dồn nén nơi lẩn khuất; khiến người ta càng đi cùng nhau lại càng xa cách nhau. Vậy nên tôi muốn thử xem xem, nếu mỗi ngày đều trao cho đối phương một cái ôm trước khi đi làm và sau khi về nhà, thì những khoảng cách nhỏ bé mà vô hình ấy liệu có được xóa nhòa?”

Có độc giả hỏi: “Sao có thể kiên trì làm điều này mãi được? Một hai ngày hay một hai tháng còn được; nhưng vài chục năm có làm nổi không? Rồi khi cãi nhau thì sao có thể chứ? Khi chẳng còn ý muốn ôm đối phương thì ép mình làm được ư?”

Đáp án của Hiếu Chương rất đơn giản: “Giả vờ”. Nếu người ấy bằng lòng giả vờ ôm lấy bạn, điều ấy nói lên rằng người ấy vẫn quan tâm đến bạn. “Bạn phải tin rằng, trong suốt mấy chục năm hôn nhân dài đằng đẵng, dù bạn diễn trò vẫn có thể khiến đối phương cảm thấy bạn thật lòng, cho dù hai người giả vờ nhớ nhung đối phương thì sự ấm áp khi trao nhau cái ôm vẫn sẽ sưởi ấm từng người trong các bạn”.

Cuộc hôn nhân của bọn họ từng hai lần đứng trước bờ vực tan vỡ, lần đầu là năm thứ 8 kết hôn, “Thất niên chi dương” quả thật tồn tại trên đời. Không ai ngoại tình, không vì bạo lực gia đình, cũng chẳng phải vì tư tưởng tam quan không hợp. Chẳng qua cảm thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo, chẳng còn cái gọi là tình cảm mãnh liệt nữa. Nhưng bọn họ vẫn dành tặng đối phương những cái ôm. Có một lần, chồng Hiếu Chương đi công tác ở Sài Gòn một tuần. Việc đầu tiên người chồng ấy làm sau khi trở về là ôm chặt lấy vợ mình: “Anh nghĩ, mình đã quen với nhiệt độ cơ thể em rồi”. Dù rằng bạn chẳng hề nhớ đối phương lắm, xa nhau có một ngày thì nhớ với nhung nỗi gì? Nhưng ôm không chỉ là cảm giác “nghi thức”, mà nó còn bao hàm cả tấm lòng, và cả sự ấm áp nữa.

Kiểu tấm lòng này, không hề liên quan đến lời hứa cả đời, mà chỉ là suy nghĩ đơn giản, muốn trao cho đôi phương sự ấm áp của bản thân, trao cho người ấy sự rung động nho nhỏ. Cho dù là “giả vờ”, cũng là sự “giả vờ” xuất phát từ sự thật lòng, là chân tình. Bạn đời mãi mãi là người đáng để ta tán dương nhất trên thế giới này.

Trên Facebook có một câu hỏi thế này: “Làm thế nào để một cô gái chưa từng xuống bếp nấu được món ngon nhất trần đời?” Đáp án có nhiều lượt like nhất là: Chỉ cần bạn vờ như mỗi món ăn cô ấy làm ra đều là mỹ vị tuyệt vời nhất đời là được rồi. Nghe thì có chút ngược đời, nhưng quả thực rất có lý.

Mẹ Văn Văn lúc mới gả cho ba cô cũng vậy, bà không biết nấu cơm. Trích nguyên lời mẹ nói là: “Từ nhỏ đến lớn chưa từng đặt chân xuống nhà bếp”. Sau khi hai người kết hôn, mẹ Văn Văn lần đầu xuống bếp, bà làm món thịt băm hương cá. “Không thể ăn nổi, quá ít quá ít muối mà mì chính lại vô biên, hơn nữa còn để lửa quá đà, khét lẹt hết cả”. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là ba Văn Văn đã ăn hết sạch món đó! Còn vừa ăn vừa bình luận: “Ờ, vị cũng được, ngon lắm, hơi nhạt chút thôi!” Mẹ Văn Văn gắp thử một đũa, đoạn phun ra tức thì: “Thế này mà anh cũng nuốt trôi hả?” Ba Văn Văn đáp: “Cũng ngon mà, lần đầu tiên nấu được như vậy là tốt lắm rồi”. Mẹ Văn Văn ngâm cứu sách hướng dẫn nấu ăn hồi lâu, lần thứ hai xuống bếp, bà quyết định làm món đơn giản nhất: Khoai tây thái sợi xào, tiến bộ vượt bậc. Ba Văn Văn ăn tới ba bá cơm “Ba con nể mặt quá xá luôn á”. Từ đó về sau, mẹ Văn Văn bao thầu nhà bếp luôn. Cho dù bà làm món gì, có ngon hay không, ba Văn Văn đều khen ngon, có những món Văn Văn không sao nuốt nổi, ba cô vẫn rất nể mặt mẹ, ăn hết một bát cơm đầy.

“Thời gian dần trôi, có nhiều khi mẹ tôi còn chẳng phân biệt được ba tôi thực sự thích ăn món đó hay là giả bộ thích ăn nữa. Nhưng mẹ đều nghe ba.” Thói quen này gần như trở thành gia quy bất thành văn trong nhà. Sau đó nữa, mẹ Văn Văn không ngâm cứu mấy công thức nấu ăn mới nữa, đôi khi trên bàn cơm chỉ có hai món xào. Nhưng lần nào ba cô cũng không quên nói: “Ừm, mấy món hôm nay ngon lắm”. Mẹ Văn Văn mỉm cười hạnh phúc.

Trị việc nước như nấu món ăn. Hôn nhân, cuộc sống cũng như thế mà thôi. Có lẽ bạn sẽ nói tôi không chân thành, chỉ đang diễn mà thôi. Có lẽ vậy. Nhưng thế thì đã sao chứ? Trong thế giới của tôi, tôi cho rằng như thế là đúng. Mọi thứ của người ấy đều tốt nhất trên đời, không ai sánh bằng. Bởi vì tôi yêu người, mà người là duy nhất!

Có lẽ tình yêu đẹp sẽ thực sự khiến con người ta mù quáng. Tin giả là thật! Nhưng có sao đâu? Tôi cứ thích dáng vẻ ngây thơ đơn thuần ấy của mình đấy! Vì người tôi yêu, giả ngơ vài lần thật sự không thấm vào đâu cả.

Đọc “Quá nghiện sẽ chết” của Vương Sóc, Đỗ Mai quyết định kết hôn với bạn trai. Ngày tới cục dân chính lĩnh chứng nhận kết hôn, Đỗ Mai chuẩn bị trang điểm, chọn váy áo cả một buổi tối. Sớm hôm sau ra khỏi cửa, Đỗ Mai trang điểm kĩ càng, ăn bận cực kì xinh đẹp. Cô dốc sức chuẩn bị cho buổi kết hôn mà mình vẫn luôn mong chờ. Vốn muốn khiến chồng mình kinh ngạc. Nào ngờ, nam chính liếc một cái rồi nói: “Sao em ăn bận xấu thế?” Kết quả của cuộc hôn nhân này là: Đỗ Mai hùng hổ trói gô chồng mình vào, nhân vật nam chính đập vỡ tủ lấy mảnh thủy tinh tự giải cứu mình; hai người ly hôn.Tôi chẳng hề cảm nhận được hàm nghĩa nào sâu xa hơn nữa trong câu chuyện này. Nhưng một khi người con gái tỉ mỉ chuẩn bị cho hôn lễ duy nhất đời cô ấy lại bị chồng mình vừa thấy đã chê “mặc xấu như ma”. Nếu chuyện này có thật, tôi nghĩ mình đã mường tượng ra kết cục của cuộc hôn nhân đó rồi. Tình yêu không phải là nơi để bạn khoe khoang khiếu thẩm mỹ chuyên nghiệp của mình. Có lẽ quả thực đối phương ăn bận không đủ thời thượng. Nhưng bạn phải giữ im lặng, nhất là những khi cô ấy tốn nhiều công sức để chuẩn bị.

Chương trình “Cuộc chiến bảo vệ tình yêu” của đài truyền hình VTV có một tập hai vợ chồng nọ cãi nhau, lúc ghi hình chương trình vẫn cãi! MC hỏi bên nữ: “Lý do chị muốn ly hôn là gì? Anh ấy không tốt? Không có tiền? Không cho chị đủ cảm giác an toàn hay là gì khác?”. Bên nữ đáp: “Hình như thế, mà hình như không phải thế. Tôi chỉ nhớ, từ ngày kết hôn, mỗi lần tôi mua quần áo mới, hỏi anh ấy có đẹp không? Anh ta liếc một cái, nhưng trước giờ chưa từng nói nửa lời”. Dứt lời, cô ấy khóc. Rồi tiếp tục nói: “Anh khen đẹp một câu thì chết à? Khen vợ mình xinh, vợ mình đẹp thì anh sẽ chết chắc? Cho dù là giả cũng không được sao?”

Các ông tưởng phụ nữ không biết mình chẳng phải mỹ nhân sắc nước hương trời hay hoa hậu thế giới chắc? Còn cần các ông nhắc nữa à? Nhưng cô ấy hi vọng, trong mắt anh, cô ấy là người xinh đẹp nhất! Đây chính là tình yêu. Lúc này đây, sự chuyên nghiệp, sự thật thà của anh chẳng phải cái gì thời thượng đẹp đẽ cả, chẳng qua là EQ thấp đến đáng lo ngại mà thôi. Vì yêu em, anh dối lòng khen em vài lần có là gì? Thật sự chẳng là gì hết.

Bên Hàn Quốc có một phim ngắn hot ơi là hot, tên nghe mà nhói lòng: “Em thay đổi rồi, mình ly hôn đi”. Nam chính nói với nữ chính: “Chúng ta ly hôn thôi. Sống với nhau không hạnh phúc thì tiếp tục làm gì?” Nữ chính suy nghĩ suốt cả đêm, đoạn nói với nam chính: “Cho em một tháng thời gian nhé? Trong khoảng thời gian này, chuyện gì anh cũng nghe em, có được không?”. Nam chính ngẫm nghĩ: Có một tháng thôi mà, bèn đồng ý.

Trong khoảng thời gian một tháng này, nữ chính yêu cầu mỗi ngày trước khi đi làm ôm hôn cô, tan làm phải về nhà ăn cơm; trước khi ngủ phải nói “ngủ ngon” và nắm tay nhau chìm vào giấc ngủ. Một tháng sau, nam chính nói với nữ chính: “Anh không thể tưởng tượng nổi mình sẽ ra sao nếu sống thiếu em dù chỉ một ngày”.

Tình yêu, là hạnh phúc nhỏ bé của hai người, chứ không phải là truyền kì oanh liệt muôn đời còn vang. Trạng thái tốt nhất của hôn nhân, là những khoảnh khắc khiến ta rung động được kéo dài mãi trên con đường ta bước tiếp cùng nhau sau này. Có thể bạn bận, bạn mệt, bạn kiệt sức; nhưng đừng từ bỏ những khoảnh khắc ấy. Trước khi đi ngủ chúc ngủ ngon, trao nhau cái ôm trước khi đi làm, đi bên nhau tay nắm bàn tay. Vợ nấu cơm, chồng động viên: “em vất vả rồi”… Những tình tiết vụn vặt ấy, chính là một vì tinh tú điểm trang cho bầu trời hôn nhân lấp lánh ánh sao của bạn.

Tác giả Dương Huy có nói: “Từ trước đến giờ, hôn nhân vẫn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!” – Bạn không cần cố gắng trở thành một truyền kì hay người nổi tiếng, nhưng bạn phải diễn tốt vai diễn nhỏ trong cuộc sống hôn nhân của mình.

Vì đó là sân nhà của bạn – tức sân khấu mang tên “Hạnh Phúc”.

Tâm Như | coocxe.com

5/5 - (1 bình chọn)
Giá y - Bài hát thê lương của cô gái bị đàn ông phụ bạc

Giá y – Bài hát thê lương của cô gái bị đàn ông phụ bạc

Yêu đơn phương... tiếp tục làm bạn hay tránh mặt nhau cả đời?

Yêu đơn phương… tiếp tục làm bạn hay tránh mặt nhau cả đời?