in

Đi qua nỗi đau em còn lại được gì?

Đi qua nỗi đau em còn lại được gì?
Đi qua nỗi đau em còn lại được gì?

Em giật mình, đôi tay quờ quạng giữa trung lần mò tìm chiếc điện thoại kế bên đầu nằm. Cuống cuồng bật máy mà bấm hí hoáy con số em nhắm mắt cũng có thể đọc làu làu. Vừa định gọi cho anh nhưng ngón tay lơi lỏng giữa chừng – đã là gì nữa đâu mà….

Có một ngày mưa hối hả đi qua, em lại lãng đãng nhớ quên một người !

Anh biết không? Đêm qua em đã nằm chiêm bao. Trong giấc chiêm bao đó có anh, có em, có những người bạn xa lạ lẫn thân tình, có một vùng trời đã từng bao la thương nhớ, có những nơi mà tình yêu hẹn ươc đặt chân qua, có những dự định tương lai về cuộc sống rộn ràng. Anh đứng đó, giữa trùng khơi thân thương nhưng xa lạ, xa trong cả hiện tại và lẫn trong mỗi giấc mơ em hoang hoải tìm về. Không phải em cố chấp đeo mang những thứ đã trôi về bên kia kỉ niệm, chỉ là em nghĩ đơn giản thôi, nếu có một ngày trời thinh không lặng gió, em có gửi được bầu trời mang nỗi nhớ anh đi…..

Anh biết không? Khung cảnh đang sáng bừng thì bỗng nhiên trời tối sầm lại, nổi giông lên bão, em loay hoay tìm anh giữa chốn mênh mang, nhưng anh thì đâu mất rồi. Đôi mắt em đảo quanh tìm kiếm, đôi chân em chạy rướm cả máu vẫn không thấy được anh. Con đường mờ mịt bụi mù như tình yêu của hai người thân thương trở thành xa lạ…

Em giật mình, đôi tay quờ quạng giữa trung lần mò tìm chiếc điện thoại kế bên đầu nằm. Cuống cuồng bật máy mà bấm hí hoáy con số em nhắm mắt cũng có thể đọc làu làu. Vừa định gọi cho anh nhưng ngón tay lơi lỏng giữa chừng – đã là gì nữa đâu mà….

Em nằm xuống, mê man tìm kiếm giấc mơ có anh. Em thấy anh gọi cho em, hẹn một cuộc hẹn tại nhà. Em mừng quýnh quáng như trẻ con có quà ngày quốc tế thiếu nhi. Em chẳng cần lựa chọn trang phục cầu kì, vì anh cực thích những cô gái giản đơn, quần jean, áo thun và giày búp bê là được. Em đến – em gọi – cửa mở. Người đàn ông của em khác quá, vui tươi hơn, có vẻ mập ra, nhưng điều khác lạ là giờ anh rất hay cười. Ngày trước anh rất ít khi cười, ít nói lắm. Lắm lúc nhìn đôi mắt anh đầy những lo toan và phiền muộn, em ước mình có thể thay anh gánh hết cả những nhọc nhằn. Nhưng có muốn cũng đâu thể được, phải không anh? Lâu rồi thì hình như mọi thứ đều thay đổi. Anh giới thiệu vợ chưa cưới của mình, em giật mình chợt nhớ, cũng phải thôi, đã lâu lắm rồi. Chỉ còn em là còn ôm khư khư thương nhớ, còn anh thì phải bỏ nó đi để có một bắt đầu….

Vợ tương lai anh không thích em, em biết được điều đó qua đôi mắt ngó nghiêng liếc xéo, kể cả những người bạn của cô ấy. Em không trách, vì có ai thích người yêu cũ của chồng tương lai bao giờ. Nhưng đừng làm như vậy, bởi vì bây giờ em đã đủ đáng thương rồi. Em ngồi đó mà tâm hồn hóa đá, như một cái gì đó thừa thải của cuộc đời. Em tủi thân, vỡ òa trong niềm uất ức. Ngày trước em còn chẳng biết vì sao chúng ta lại xa nhau nữa mà. Chỉ có im lặng rồi mất nhau ngần ấy năm trời. Chưa khi nào trong nhiều năm em được ngủ một giấc ngủ bình yên đúng nghĩa. Đêm nào cũng là giấc mơ ấy lặp đi lặp lại, đứt đoạn và kết thúc giữa chừng, đến khi em giật mình bật dậy trong màn đêm đen đặc mà tiếng nấc nghẹn nơi lồng ngực chẳng thể dừng….

Chẳng ai muốn chọn về mình nỗi cô đơn, trừ khi không còn cách nào khác. Mọi người vẫn nghĩ không có tình yêu thì vẫn ổn. Thật ra là ổn theo cách của mỗi người thôi, nhưng ai dám nói trong lòng không mông lung và hoang hoải, không chờ một bàn tay nắm lấy một bàn tay. Nếu được lựa chọn thì em vẫn chọn yêu anh, dù cho ở bên anh vẫn là hai nửa cuộc đời. Em bằng lòng đánh đổi kiếp này để yêu anh. Ai cũng có thể nói em ngu ngốc mà mù quáng, nhưng em làm những gì mình thích. Yêu thì cứ yêu thôi…

Đi qua thương nhớ anh vẫn là anh. Còn em, đi qua nỗi đau em còn lại được gì? Em biết, anh cũng không dễ chịu đâu….Em giật mình, đã 5 giờ sáng. Phải tiếp tục cuộc sống của mình thôi. Em châm một điếu thuốc và rít lên. Em vẫn là em, vẫn yêu anh dù ngày mai là giông bão. Anh Khang đã từng nói “Nếu cuộc đời không thể lấy được người mình yêu thương thì mai này, dù có lấy ai cũng không còn quan trọng nữa. Vì người ấy là cảm xúc của mỗi cung bậc hờn giận, yêu thương. Mà những người đến sau dù cố mấy vẫn không thể nguyên lành như cảm giác ban đầu”. Em vẫn yêu, và chờ một ngày anh quay lại. Còn nếu không, có một chiều nào đẹp trời, em sẽ quên anh….

Ngọc Quách – Dear.vn

5/5 - (1 bình chọn)
Này chàng trai Thiên Bình, liệu em có thể giữ được anh bên mình... 3

Này chàng trai Thiên Bình, liệu em có thể giữ được anh bên mình…

Trước khi yêu người khác thì phải học cách yêu mình trước, anh nhỉ? 4

Trước khi yêu người khác thì phải học cách yêu mình trước, anh nhỉ?